Chúng ta có và luôn luôn đã có tất cả số thì giờ trời cho. Thưa bạn, tôi nhiệt liệt lập lại rằng tôi viết cho bạn đấy. Chúng ta không bao giờ có thêm chút thì giờ nào đâu.
Chắc chắn nó sẽ bảo bạn rằng anh bếp đã vô ý, mà dẫu anh có lỗi đi nữa thì quạu với anh cũng chẳng ích lợi gì, chỉ thêm mất thể diện cho bạn vì người ngoài nhìn vào thấy bạn như thằng điên mà rốt cục món bò tái cũng chẳng ngon hơn được chút nào. Nếu bạn nghĩ rằng có thể bỏ ra bảy giờ rưỡi mỗi tuần để gắng sức một cách đều đều và nghiêm trang mà vẫn giữ được lối sống cũ thì bạn làm đấy. Nếu bạn không chịu khó suy nghĩ mệt nhọc 45 phút (mới đầu, công việc ấy chán lắm) thì một giờ rưỡi đọc sách mỗi đêm sẽ uổng lắm.
Nó đã là lòng bạn rung động và sẽ làm lòng bạn rung động. Bảo rằng trí óc bạn không thể tập trung vào một tư tưởng là không có căn cứ. Bạn thừa nhận rằng tôi đã chọn ví dụ đó không phải vì nó có lợi đặc biệt cho thuyết của tôi chứ?
Mỗi ngày từ 6 giờ chiều đến 10 giờ sáng - tức 16 giờ - thầy phải tìm cách luyện thân thể và trí óc, tâm hồn. Rồi tôi sẽ xin giảng tại sao. Tôi tin rằng dùng bảy giờ rưỡi đó một cách đầy đủ, thì đời sống trong tuần sẽ sinh động lên, hăng hái lên, và bạn sẽ ham thích cả những công việc chán nản, tầm thường nhất.
Nếu bạn muốn, thì bạn có thể mỗi giờ sống một đời sống mới được. Khi thử làm rồi mới thấy sự gắng sức đó không phải ít đâu vì cần hy sinh một chút. Bạn không nhất định phải chuyên tâm vào nghệ thuật hoặc văn chương mới sống được một cách đầy đủ.
Bạn phải phải phân biệt văn chương và sách nghiên cứu về những đầu đề không phải là văn chương. Nhưng đã có người đạt được, nhờ nhận chân rằng không phải tìm cái vui cho thân thể hoặc tâm hồn mà phải luyện trí và bắt hành động phải hợp với nguyên tắc thì mới có hạnh phúc. Browning, viết bằng thơ, và chứa nhiều chất thơ cực đẹp.
Quyết tâm ngừng công việc lại để tránh cái nguy đó, là một giải pháp vô ích. Ý muốn đó có nhiều tên. Cuốn "Lịch sử suy vong của đế chế La Mã" (tác giả Edward Gibson thế kỷ 18) không so sánh được với cuốn "Thiên đường đã mất" nhưng cũng là một cuốn tuyệt hay, và cuốn "Những quy tắc thứ nhất" của Herbert Spencer không thuộc loại thơ mà cũng là một sản phẩm cao cả của nhân loại.
Bạn đừng tưởng tượng rằng tuần sau, nước sẽ ấm hơn đâu. Loại sách để học đó ở Luân Đôn không thiếu gì. - Vâng, bất kỳ cái gì cũng giản dị như vậy.
Chúng ta không suy nghĩ. Cho nên riêng tôi, tôi yêu sự gắng sức lắm. Tôi sợ những lời khuyên của tôi có giọng dạy đời và đường đột quá.
Bảo rằng trí óc bạn không thể tập trung vào một tư tưởng là không có căn cứ. Nhưng việc không dễ đâu ban nhé. Nó ngắn quá đi thôi.