Stanford viết ở mục Our Views thế nên nó có giá trị chính thức về tầm nhìn của tập đoàn chúng tôi. Hành trang mang theo: Niềm cay đắng với những kinh nghiệm quý giá, một bản án treo lơ lửng và 50. Thật ra, đây là lần thứ hai Watson cưỡng bức con trai yêu dấu của mình vào con đường kế nghiệp.
Nhưng rõ ràng ông đã định nghĩa đúng về lợi ích thời gian của máy tính. Tôi muốn trở thành một người viết lách thành công. Hiện tại ông đang ở tuổi ba mươi.
Ông bắt đầu lựa chọn những cái tên có thể thống nhất toàn bộ các bộ phận trên thế giới và nó đủ sức đi ra toàn cầu và Nhưng lúc này, Watson bước đi vội vã theo cách của những thanh niên háo hức bước lên một đỉnh cao mới. Vì sao Gerstner lại đặt tầm nhìn vào mức ưu tiên hạng bét điều mà theo lẽ thông thường người ta sẽ đặt ưu tiên hàng đầu? Đơn giản là ông làm khác.
Watson đã thú nhận nhận định của mình là sai trong cuộc họp sau đó: Gerstner của 79 năm sau không pha trò như thế với một IBM quan trọng bậc nhất của thế giới trong lĩnh vực mà nó thống trị. Michael Treacy phân tích rằng, lựa chọn lấy khách hàng làm chính đã ấn định thành công của IBM cho hàng chục năm sau.
Nhân viên IBM thở phào khi ông chủ làm ngược lại kỹ thuật thông thường là sa thải. Bầu không khí cởi mở và hòa đồng được thiết lập. Và do đó, ông quan tâm đến vẻ đẹp của một món hàng.
Phát-xít Nhật tấn công Philippin tiên đoán thị trường tương lai, rằng sau khi ngại chi tiêu vì nạn thất nghiệp sau chiến tranh thì người ta sẽ móc hầu bao mạnh mẽ để tái thiết cuộc sống. Không ai hỏi ông về biểu tượng đó.
ngược lại phương pháp của Watson. Bà có thể mở cửa lúc mờ sáng hay nửa đêm, khi chẳng còn nơi nào bán hàng nữa để đáp ứng nhu cầu hết chanh đột xuất hoặc nhà không còn nước mắm. Đó không chỉ là phép lịch sự, một kiểu đắc nhân tâm, mà là một phần chuyên nghiệp trong kinh doanh.
Jeannette lo lắng cho bản án đối với chồng sắp cưới. Đó là sự khao khát, là niềm đam mê một cách mãnh liệt để sáng tạo, để đem đến thật nhiều giá trị mới cho cuộc sống và cho xã hội. thuở thanh niên bán dạo với xe ngựa.
Watson lo lắng vì không biết gia sản cả đời có thể nào chuyển vào tay một người mải chơi và chán ngán IBM như Tom? Tình hình thật nguy hiểm khi Tom xác nhận với con gái vào cuối đời rằng ông đã rất sợ hãi nhận lĩnh IBM. Điều quan trọng là giờ đây chàng trai trẻ đã đến tuổi 40 và đã để mất tất cả. Một sân khấu lớn được dựng lênđể đến tối làm lễ tôn vinh.
Ante đã viết như thế trên Business Week Online, ngày 12. Con người giữ vị trí hàng đầu, là trung tâm, là động lực và là mục tiêu trong mọi quyết định. Nói nôm na là ngủ quên trên chiến