Người đó dự trù sau khi mua xong sẽ cho dựng ba guồng nước để đưa nước vào mảnh đất ấy, biến nó thành đất có thể trồng trọt được. Sharru Nada vẫn giữ giọng nói điềm tĩnh: Tôi thích làm việc và muốn được làm việc siêng năng.
- Tại sao một người thợ làm bánh kỳ cựu như ông lại cần một người thợ làm bánh khác? Ông vẫn có thể dạy cho một người nào đó như tôi chẳng hạn cách làm bánh mà? Hãy nhìn vào tôi này! Tôi còn trẻ tuổi, khỏe mạnh và lại ham thích làm việc. - Tôi rất thích bánh của cậu, nhưng tôi còn thích hơn cách bán hàng rất dễ mến của cậu. Cuộc sống của tôi bỗng chốc trở nên khốn đốn và tồi tệ.
Mặc những lời khuyên lơn, thúc giục của cha, tôi vẫn lưỡng lự không thực hiện công việc đó. – Nhưng hãy nói cho cháu biết làm thế nào ông lại được tự do? Không một ai ở thành Babylon này có tài làm cho những giai điệu trở nên ngọt ngào hơn anh.
Tôi tự hỏi tình cảnh của mình có gợi cho họ một sự thương hại nào không. Ngay lập tức, người nô lệ mang vào ba túi da rất nặng. Do vậy, ông bắt đầu đi ra phía ngoài thành để mời những tên cai quản nô lệ mua bánh.
Arkad qu lại nhìn lớp học với một nụ cười hóm hỉnh, rồi bất ngờ hỏi: Sharru Nada kể tiếp: Vì vậy, ông có thể điều chỉnh phần tiền phải trả còn lại, nếu có sai lệch về số lượng.
Không phải ai cũng làm được như anh vậy đâu! - Một người khác lên tiếng. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, bà Sira cưỡi trên lưng con lạc đà do tôi dắt đi phía trước, còn người hầu gái ngồi trên con lạc đà thứ hai và đi phía sau. Những lời khuyên đó có giá trị bằng số tiền bạn chuẩn bị đầu tư đấy.
Những thực khách khác cũng mang thức ăn đến và vây quanh hai người. Dabasir cũng không có ý chia sớt với anh chút gì cả, thậm chí cũng không đẩy cho anh một vụn nhỏ bán mì nhỏ, mà để nó rơi xuống sàn nhà. - Mỗi năm anh làm việc rất cật lực mà chỉ để dành được một đồng tiền vàng thôi ư?
Tôi cũng không thể tự bằng lòng, cho phép mình ăn mặc xoàng xĩnh và ăn những món chỉ cốt sống qua ngày. Nếu ông ta không đánh giá đúng năng lực của nah, thì anh cũng đừng nên nản lòng. - Theo tôi thì chắc chắn sau này, cậu sẽ là một thương gia thành đạt, giàu có.
– Bansir đáp lại một cách u sầu. Cậu nghĩ như thế nào, Tarkad? Cái dạ dày trống rỗng của cậu có làm cho đầu óc của cậu sáng suốt hơn không? Cậu có sẵn sàng lấy lại uy tín và lòng tự trọng của mình không? Cậu đã nhìn thấy giá trị thật của cuộc sống chưa? Cậu có mong ước trả hết các món nợ của mình và trở thành một con người đáng kính ở Babylon không? Đồng thời, tôi cũng muốn giúp đỡ những chàng trai này, miễn họ có ý chí, quyết tâm làm việc, cũng giống như tôi lúc còn trẻ đã phát triển sự nghiệp bằng cách đi vay tiền như thế.
- Bởi vì chỉ có rất ít người biết cách làm như thế nào để trở nên giàu có. Cuộc thương lượng kết thúc, tôi gọi những người nô lệ mang đuốc đến để đếm bầy cừu, vì theo người nông dân, số lượng cả bầy cừu lên tới chín trăm con. Hai con lạc đà di chuyển một cách chậm chạp và mệt nhọc trên những phiến đá lởm chởm, nhọn hoắt.