Còn nhiều hoạt động khác nữa. Vì rán hết sức làm cho một công việc chán nản thành ra vui thích, nên cô thấy có nhiều nghị lực hơn, và những lúc rảnh được vui vẻ hơn, hứng thú hơn. Vì nếu bạn lại thăm thì bà ta sẽ kể lể hàng giờ cho bạn nghe đã nuôi nấng gây dựng các cháu mình ra sao, khi họ còn nhỏ.
Chỉ làm việc không ngừng, cũng đủ cho nỗi lo âu phải tiêu tan. Y ngó tôi chừng chừng như mọi lần, nhưng không nói gì hết. Hồi tinh thần tôi suy loạn, tôi coi một kíp làm đêm có 18 người.
Nhưng khi lờn vài tuổi rồi thì sao? Thì lại nói: "Ước gì tôi tới tuổi trưởng thành". Không có cách nào trả nổi mà cũng không vay thêm được. Con nít không có trách nhiệm.
Ông ta trước kia làm trạng sư tại tỉnh Vienne và đến ngày quân đội Quốc xã sang xâm lăng Áo, ông trốn sang Thuỵ Điển. Nó đã hoán cải đời tôi một cách lạ lùng". Mở một sổ điện thoại, bạn sẽ kiếm được tên và địa chỉ của họ.
Ông là Deems Taylor, nhà bình luận chính trị hằng tuần tại đài bá âm. Nhưng còn làm tệ hơn vậy nữa kia. Roosevelt, ưu tư tới nỗi đau rồi bất tỉnh.
Đó là chuyện 5 năm trước. Khi ông bắt đầu làm luật sư, bịnh mất ngủ ông vẫn còn. Thật rất khó mà nén sầu tủi, nhưng tôi tự nhủ rằng: "Sự đã xảy ra vậy, còn than tiếc chỗ sữa đổ làm quái gì! Đừng nên để "cú quai hàm" đó bắt ta đo ván chớ".
Steel mà cả cho bạn và tôi nữa. "Tôi theo quy tắc đó liền và luôn từ bấy tới nay. Đây là hai trang đó:
Kết quả? Họ thấy mệt nhọc, buồn ngủ, bực tức, cáu kỉnh và phàn nàn rằng nhức đầu, mỏi mắt, hoặc đau bao tử. Tôi sống độc thân và chỉ khi nào xỏ kim tôi mới nhớ tới". Nói một cách khác, William James bảo rằng không thể chỉ dùng ý chí để quyết thay đổi cảm xúc mà cảm xúc thay đổi ngay được, nhưng chúng ta có thể thay đổi những hành động và một khi hành động thay đổi thì tự nhiên tư tưởng cũng đổi thay ngay.
Trong cuộc kinh tế khủng hoảng, lương trung bình của nhà tôi là 18 Mỹ kim mỗi tuần. Họ thấy họ lớn hơn ông Trời, vì muốn làm gì thì làm kia mà! Một mặt khác, họ thường muốn áp chế và trách móc mọi người nhưng nếu ai cũng đồng ý với họ luôn luôn, thì họ còn áp ché ai được nữa? Phương pháp đó có kết quả tốt và chưa bao giờ con bệnh của tôi tự tử hết". Một người đã được cái may đó là ông Saunders, ngụ tại nhà số 939, đại lộ Woodycres Bronx, Nữu Ước kể lại với tôi rằng ông Brandwine, hồi ấy chuyên dạy về sinh học, đã cho ông ta một bài học hữu ích vô cùng.
Thành thử một cây cổ thụ khổng lồ chống nổi với thời gian, với sấm sét, với dông tố, mà rút cục bị hạ, vì những con sâu tí hon, nhỏ xíu tới nỗi có thể bẹp nát giữa hai đầu ngón tay người! Chúng gặp người đầu phòng kế toán của tôi. Không có một sinh vật nào ở miến ấy hết.