Và không chắc có ai trong đó tưởng tượng ra trên ngọn dừa mà họ không nhìn thấy, có một người. Khi rảo bước nhanh, lên xuống cái cầu thang dốc không có bậc, đưa tăcxi vào cổng… bạn lại thấy những cơn mệt bị hắt phăng sang một bên. Tôi ngồi như tượng đá.
Anh cảm thấy mình không còn thật lòng với nó nữa. Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này. Mất thương hiệu hơi bị phiền.
Đầu mùa hoa sữa nở rộ khắp nơi. Những hỗn mang bao trùm lấy bạn, thách thức bạn. Có lẽ mình nên im lặng.
Bằng không, mọi người nói đúng đấy. Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên. Con mèo quanh quẩn bên nách.
Đêm qua bạn ngủ lúc khoảng 23 giờ. Sẽ thôi cái cảm xúc của tuổi thơ bị tổn thương: Mọi người đều thần kinh, mọi người đều ích kỷ. Là một đứa trẻ cũng đầy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, bạn từng hiền nhưng rất cục tính.
Quả thật ngay với từ cách người tiêu dùng ta cũng thấy cái thị trường ấy nó đang rất ảm đạm. Cho từng tờ vào lửa. Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể.
Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí. Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm. Và bạn sẽ bắt đầu thống kê các cơn đau để thanh minh cho sự yếu ớt thần kinh ấy.
Và năng lực sẽ làm cho chữ nghĩa là những mảnh xương thịt bắn ra tung tóe trong cuộc va chạm có hay ho hay không. Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp. Bạn từng lấy viết làm phương tiện, làm một thứ bầu bạn qua ngày.
Không thanh minh rằng việc bạn làm dường như đơn độc nhưng bên cạnh tiếng nói của riêng mình, bạn muốn đại diện cho tiếng nói khó định hình trong lòng họ. Tất cả mãi mãi là tất cả. Vậy mà tôi đang viết.
Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa. Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả. Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức.