Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần. Còn hơn một năm nữa thôi (cái này bác nhầm thời điểm, thực ra là hơn 2 năm, nếu mọi việc cứ đều đều). Bởi vì, hắn có thể bỏ qua đạo đức, sự thật khách quan, để điều khiển suy nghĩ theo cách mà hắn muốn, có thể làm chủ nội tại nếu thực sự lựa chọn cách sống hoàn toàn làm chủ thế giới.
Những ý nghĩ làm bầu bạn trong những lúc vô tích sự đó cũng có giá nhưng làm đầu óc thêm trĩu nặng. Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử. Có một lí do tôi không thích đi là tiền.
Sự đồng bộ quay về với mông muội lại từ đầu trước muôn rủi ro của tạo hóa, muôn đe dọa của sự thiếu hiểu biết và cả sự sồ sề của khoa học kỹ thuật hiện đại mà chúng ta đã tạo ra lại đồng nghĩa với hủy diệt. Tác phong công nghiệp + Khả năng chia sẻ + Hiệu quả. Và giảm thiểu hậu quả cho thế hệ sau, cũng như tránh quả báo hiển nhiên của những sai lầm xuất phát từ lòng vị kỷ mù quáng.
Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc. Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy. Nhưng bạn không ngại viết ra những lời ấy.
Hoặc: Con chỉ hoang tưởng. Giọng mẹ bắt đầu ướt. Kiểu chơi chữ này vớ vẩn thôi.
Khoảng cách giữa các thế hệ trước tiên là do người đi trước tạo ra. Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường. Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả.
Khi ấy, mọi người ngồi ăn trước cửa, hóng gió. Điều đó khiến họ làm cũ và vẩn đục nhau thay vì làm tâm hồn nhau thêm mới mẻ và trong lành. Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi.
Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài. Hóa ra sự khúc chiết chỉ là cái ham muốn tạm thời cho cái phần lựa chọn phân tích, bộ phận nhỏ, của khối sáng tạo chung này. Và nếu gia đình không nhận thấy cần chia sẻ những gánh nặng và lo âu bằng cách để bạn sống và lựa chọn học hỏi cái phù hợp với mình thì bạn sẽ ra đi.
Nhưng sau rồi thì bạn thấy quả thực một người sáng tạo (hay chỉ đơn thuần là viết) với cường độ cao mà không có một thể chất rất tốt sẽ không chịu được lâu. Tôi chưa làm thế bao giờ. Cảm thấy khỏe hơn một chút.
Nhưng đặt mục tiêu rồi. Mặc dù cả cái trạng thái đào sâu vào bản chất, luôn luôn tìm tòi, âm ỉ khao khát nói ra cũng cũ; nhưng khi tự thân nó tìm ra được những bản chất có vẻ bản chất nào đó thì nó mới. Tôi lẳng lặng ra về.