Rất tiếc, tôi ạ, biết đâu tôi là một độc giả tồi. Hoặc là họ sẽ phải thay đổi một số cách nghĩ cơ bản. Có điều, khi trực tiếp đối diện với những sự thật phũ phàng đã lường trước, dù chỉ nhỏ nhoi như sự thực này, trái tim tôi luôn bị tổn thương.
Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn. Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá. Hôm sau đi thi thấy bình thường.
Bác gái thường bảo: Biết con vất vả rồi nhưng con xem chị út phải ở trong trường cả tuần, học xanh xao cả người. Nó sẽ nghĩ gì khi tôi vào tù với tội danh ví dụ như phản động, gián điệp, chống phá chế độ… Hoặc chả ai bắt tôi nhưng người ta rủ rỉ điều đó với nó mỗi ngày. Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt.
Họ không có kinh nghiệm trong chuyện đó. Cuộc đời bạn có nhiều lần vỡ. Mẹ cầm bút, viết mỗi một lần hai chữ đó.
Nhưng khi bạn phá sạch sành sanh chúng, bạn lại trở nên không thật. Sở dĩ đặt tên các sêri truyện này là các NGOÁY MŨI vì khi bắt đầu viết tôi đang ngoáy mũi. Mẹ thì độ này da sạm đi.
Làm thế nào bây giờ? Ngủ hay không ngủ? Thôi, đùa đấy. Nhà văn hài lòng với cái giá ấy. Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt.
Gã thử tìm một cái tên cho bức tranh chưa vẽ trước khi sắp đặt những chi tiết: Ai lừa ai? Thông minh và đần độn? Thực ảo? Cũ quá rồi! Gã cảm giác như bức tranh đã được ai đó vẽ. Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách. Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi.
Mục đích viết sâu thẳm ban đầu của tôi dường không phải tìm đến nghệ thuật mà để giải quyết hai câu hỏi. Và thi thoảng vẫn hé cho bạn khuôn mặt những đứa con rơi của sáng tạo. Tôi chốt trong, không thưa.
Mặc cảm với việc làm thơ của mình, mặc cảm với danh hiệu thiên tài… Đó là cái trạng thái ban đầu khi bạn lột xác. Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức. Có một điều mà bạn không rõ là thực hay trong một giấc mơ: Bạn tìm thấy trong tủ tờ đơn xin li dị.
Đốt tờ nào tôi đọc lướt qua tờ ấy. Còn lười và nhát, thì chịu. Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt.