Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại. Người lớn thật buồn cười. Và bác gái có nhiều thời gian rảnh để soi bạn hơn.
Nhất là một khuôn mặt cũ. Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ. Chỉ có một cái cẳng chân hình trụ ngắn hơn chiều dài cái xương sống đèn độ một phần ba.
Còn nhà hiện sinh thì thấy hiện sinh như mình (cái kiểu tự do hưởng thụ) thật sướng nhưng cũng thật ngắn ngủi bởi lắm rủi ro, muốn kéo dài ra. Con mèo quanh quẩn bên nách. Có điều, con đường thì khác.
Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành. Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi. Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi.
Cái mà tôi nghĩ chỉ là một nền tảng cơ bản mà một thế hệ mới cần có. Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào. Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng.
Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều. Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi. Và người lấy lần thứ nhất lại thêm dằn vặt.
Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học. Từ mẹ dù không dùng với nghĩa mẹ-người sinh ra mình vẫn có vẻ đẹp và cái hay của nó chứ sao. Ông có nghĩ rằng tôi có thể giết vợ tôi bằng chính câu chuyện ấy không? Một ngày tôi đến, thấy nàng đã lạnh cóng, trên ngực nàng là cuốn Ra đi thanh thản mà tôi viết theo đơn đặt hàng của ông.
Bạn cảm ơn những giờ phút bên họ. Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau. Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu.
Mọi người còn lo cho bác nữa. Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy. Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say.
Sau khi ngáp chừng ba cái trở lên. Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích. Lúc đó, tôi trống rỗng.