Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ. Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt. Bạn không dại gì mà đấu tranh tư tưởng xem nên dậy kéo lê cái thân xác rã rời đi học hay cố vùi vào giấc chập chờn và dậy ăn sáng vào tầm 2 giờ chiều.
Hoá ra là chị út phải vào viện mổ ruột thừa. Hai lần đại bác bên dưới bắn ngược lên: Khẩn trương lên nào. Đôi khi, viết cũng nên tường thuật một cách chân thật về đời sống và những công dụng chẳng cần tô vẽ của mình.
Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra. Hình như có người yêu rồi nhưng mọi người cứ đùa đùa gán ghép. Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái.
Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn… Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu. Có một hôm, ông chú gọi bạn sang bảo: Mày vào đây chú cho ít mật gấu bóp chân.
Cái chớp mi im veo của nàng đủ làm lắng đọng tất cả. Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng. Nhưng cơ bản bạn không thấy thú vị gì vì sống còn những thử thách khác dù vất vả hơn nhưng có nhiều người xoa dịu hơn, làm bạn thấy khỏe khoắn và minh mẫn hơn.
Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải. Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có thời gian mở tủ đọc lại. Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi.
Từng trang, từng trang… Phá bỏ sự hủy diệt sự thật. Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy.
Nhưng người xem lại trầm trồ: Ồ, một kỷ lục, suốt đời nó chỉ ăn canh. Nhưng là lợn thì rất hay tự hào. Hơn thế, còn để xác định bạn đang không mơ hoặc bạn đang viết trong mơ.
Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt. Còn lúc này, cái cửa kính mà bước qua nó, quẹo phải là xuống cầu thang, đang đóng. Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào.
Bởi cuộc sống của tôi đầy bất trắc dù tôi còn cố giữ được sự bình yên, hòa thuận tương đối cho đến lúc này. Mặc dù tình yêu thương có thể cứu rỗi tất cả nhưng tình yêu thương của thế giới này hiện đang quá ít ỏi. Có mùi thơm của biển, có vị mặn trong gió.