Người ta nói xấu, lăng mạ tôi đủ cách; người ta gọi tôi là chó dại, là rắn hổ, là đồ khốn. Ngoài ra không còn cách nào khác. Ưu tư lại có thể sinh ra chứng sâu rằng nữa.
Bạn đương làm cho thần kinh căng thẳng và mệt vậy! Vậy ông đã "thuật nhi bất tác" đúng như lời đức Khổng Tử, mà nhận rằng trong sách của mình không có chi mới hết. Bệnh đau tim là tên sát nhân số một ở Mỹ.
Đến lúc khám bệnh, câu đầu tiên bác sĩ hỏi bạn tôi là câu nầy: "Ông ưu tư nỗi gì mà đến tình trạng ấy?" Và ông khuyên: "Nếu ông không quẳng gánh lo đi thì ông còn nhiền biến chứng khác như đau tim, vị ung và tiểu đường. Cháu phải tưởng tượng thân cháu mềm như sợi bún. Người bị mạt sát không là Hitler mà là Thomas Jefferson [32].
Những con số ấy mặc dầu đáng sợ, nhưng theo luật trung bình thì phần rủi có là bao? Có phải Dempsey tự nhủ như vậy hoài mà hết được tâm bệnh chăng? Không, vì suông vậy thiệt chưa đủ. Tôi đáp: "Không hại, má con mình ngủ thêm chút nữa".
Phải, nếu ta có những tư tưởng vui vẻ thì đời ta sung sướng, có những tư tưởng hắc ám thì đời ta khốn khổ, có những ý nghĩ sợ sệt thì ta sẽ sợ sệt. Dẹp hết giấy tờ trên bàn, chỉ để lại văn kiện liên quan tới công việc đương làm thôi. Tại sao làm việc thiện mỗi ngày lại có ảnh hưởng tốt tới tâm hồn ta? Vì khi nghĩ cách làm vui người khác, ta không nghĩ tới ta nữa; mà chính cái tật chỉ nghĩ tới mình đã làm cho ta ưu tư, sợ sệt và lo lắng.
Những điều thu thập được trong sách và đời sống hàng ngày ấy, ông sắp đặt lại, chia làm 30 chương để chỉ cho ta biết: Nếu đó là ý kiến của bạn thì bạn có quyền giữ nó. 000 người tới xin việc và đã viết cuốn sách nhan đề là: Sáu cách để xin được việc làm.
Giờ là lúc nên khởi hành đây". Nhận được, tôi đọc hồi âm cho cô thư ký chép liền". Ai cũng biết bà có nhiều bạn thành thực, nhưng cũng có nhiều kẻ thù hơn bất cứ người đàn bà nào đã ở toà Bạch ốc.
Họ mới bắt đầu khuyếch trương. Một cuộc nghiên cứu 15. Họ không biết "tốp" nỗi giận của họ lại, như Lincoln.
Như trường hợp của ông già John Brown bị xử giao vì xâm chiếm công xưởng ở Harpes Ferry và hô hào bọn nô lệ nổi loạn. Trong kỳ hội họp thường niên của các y sĩ và các nhà giải phẫu, ông được đọc một tờ thông điệp về công cuộc nghiên cứu các chứng bệnh của 176 vị chỉ huy các xí nghiệp. Anh nói với tôi rằng sự thử thách này đã cho anh thấy một điều cực kỳ quan trọng: khi bạn có nước ngọt để uống, đủ thức ăn để đầy dạ dầy; bạn không có quyền ta thán nữa.
Tôi thấy không còn lý do gì sống nữa. Họ hăng hái quyết định bôi nhọ và hãm hại Peary tới nỗi nếu không có lệnh trực tiếp của Tổng thống Mc. Đáng lẽ tự nhiên và hoàn toàn thành thật thì họ lại thường dọ dẫm ý tôi mà đáp câu tôi hỏi chứ không trả lời theo ý thọ.