Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng… Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần. Ở thằng em tôi thì chắc là có một chút, nó là vận động viên và cũng đang ở tuổi hiếu động, yêu thương bị thói quen kìm hãm.
Để người ta phải nể. Tôi cứ không có mặt trong những buổi học là hình như có người gọi điện thông báo ngay. Cảm giác như không thể lành lại được.
Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ. Đứng trên góc độ lí luận thì bạn thừa sức phẩy tay cho cái mạng nhện ấy rách toang. Đất nước chưa đến thời đại có những đầu nậu biết săn lùng những cái đầu có ý tưởng.
Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp. Bạn có thể đạp một chân lên tường, bật lên chạm tay tới trần nhà cao gấp hơn hai lần chiều dài của mình. Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn.
Tôi phải viết dù chú đầy sức mạnh, lại là công an. Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi. Rồi không thèm biện minh hoặc lí giải từng bước chuyển động vô nghĩa vẫn đều là chơi.
Anh ta không thể nhẹ nhàng bay lên tránh cú đâm trực diện. Cháu nằm im trong màn, cuộc trò chuyện đã hết thú vị. Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ.
Các em nhỏ nếu lỡ đọc thì không nên tự hào vì mình biết ngoáy mũi như tôi. Họ sống đầy toan tính nhưng lại bỏ rơi vận mệnh chung hết sức tự nhiên. Sự thật và những khái niệm luôn bị đánh tráo và lạc hậu.
Ta thấy đã đủ ớn rồi. Anh bị tổn thương khi thay vì chấp nhận sự thất bại bị vượt qua, họ đốn anh. Ê này tôi, cười ít thôi chứ.
Cuộc đời bạn có nhiều lần vỡ. Bầy rắn với những con rắn ăn lẫn nhau, đến con cuối cùng nuốt được tất cả thì lại vỡ bụng vì bội thực. Ông anh cũng làm theo.
Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình. Đều ngập trong nước mắt nhân gian. Cơ bản là không muốn lắm.