Hy vọng khách đến Sea Games vẫn còn được tận hưởng mùi hoa sữa có gì đó mang tính tượng trưng rất sâu xa cho người Việt. Để lỡ bác bạn có ập vào thì bạn vẫn thản nhiên viết rồi che tay hoặc từ từ gấp lại, rồi mở cuốn vở khác ra trước khi bác đọc được nội dung. Tớ biết đây là một anh chàng biết điều (dù cuối trận, bực quá, anh chàng chửi bậy mấy câu) và vì thế anh ta biết tự góp nhặt những hình ảnh hợp lí.
Rao giảng cũng là chơi. Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác. Chẳng có ai tin và chẳng biết tin ai.
Cuộc đời bạn có nhiều lần vỡ. Tắm xong, chúng tôi mở cửa bước vào phòng xông hơi khô. Lúc đốt tập Mầm sống quả là tôi cũng có ý đồ cho mẹ nhìn thấy, một chút có vẻ điên rồ.
Ngay cả trong giấc mơ, ta cũng chỉ muốn ở bên nàng. Chúng xèo xèo sền sệt. Ông có nghĩ rằng tôi có thể giết vợ tôi bằng chính câu chuyện ấy không? Một ngày tôi đến, thấy nàng đã lạnh cóng, trên ngực nàng là cuốn Ra đi thanh thản mà tôi viết theo đơn đặt hàng của ông.
Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm. Nếu tôi không nhầm thì trong đầu các chú không hiếm những ý nghĩ như thế này: Cái lũ choai choai toàn đứa mất dạy. Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường.
Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương. Anh biết không? Em mong anh hơn cả những lúc chúng mình mới yêu nhau. Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi.
Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác. Không biết bác có nhớ chuyện này không. Lúc tôi lấy phong kẹo ra đưa cho thằng em bóc, cười thầm vì mình chả bao giờ tiếc cái kẹo nhưng mời người ta thì có vấn đề gì không.
Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy. Lúc mẹ đứng cạnh tôi, nhìn tôi khóc và khóc, tôi chợt thấy đây là một khung cảnh tuyệt đẹp và hiếm hoi trong đời. Mình không khổ nhưng người ta lại khổ.
Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn. Nói chung, ở đâu thì cũng tìm được cách lấp bớt những khoảng trống vô nghĩa dụ dỗ cơn đau hoành hành. Thích làm cả cái mình không thích.
Bấm vào và bể bắt đầu sục, nước cuộn lên như trong siêu nước sôi. Mặc dù khi mượn lời anh bác sỹ, tôi cũng đính kèm luôn chút tin tưởng khi nó khá trùng hợp với phỏng đoán của mình. Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm.