Hắn có thể tự tạo sự bình thản bằng cách đó. Vậy mà các chú lấy chúng tôi làm theo luật để bịt miệng tôi. Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm.
Bình thường ở đây là hiểu theo nghĩa lành mạnh. Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi. Hoặc chúng sẽ nổ tung khi dại dột nhảy vào cái tiềm thức như một đống rác dữ kiện khổng lồ.
Nếu bạn bị mắc lỡm ngay ở những bài lựa chọn thật ảo đầu tiên, bạn thường khó tránh khỏi lựa chọn sai. Bạn không muốn rũ bỏ hoàn toàn để làm mới toàn bộ. Điều khiển trẻ em bằng các trò chơi, công cụ hiện đại.
Nhưng những tầng đất sâu mới được khai phá sẽ đem lại hưng phấn. Dù những kinh nghiệm đó rất dễ tìm với một cảm quan chịu khó rung động. Dành thời gian cho nhiều việc chả ra việc gì, tôi vẫn là một thằng anh không xứng đáng (chừng nào nó chưa hiểu tôi) vì không quan tâm đủ đến nó.
Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn. Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu. Hoặc là họ sẽ phải thay đổi một số cách nghĩ cơ bản.
Tớ sẽ cho cậu nhiều lắm. Hóa ra cái ánh sáng sau tivi là cái đèn ăcqui đang nạp điện. Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó.
Chính sự hiện sinh của nó (chứ chả nhẽ là thượng đế) tạo ra cái xã hội phải có đạo đức và đủ thứ hầm bà lằng mà chúng ta đang có. Hóa ra cái ánh sáng sau tivi là cái đèn ăcqui đang nạp điện. Dường trong mẹ luôn có khao khát về danh tiếng, với công việc mẹ lại đầy trách nhiệm nên mẹ luôn phải cố quá sức mình.
Dường trong mẹ luôn có khao khát về danh tiếng, với công việc mẹ lại đầy trách nhiệm nên mẹ luôn phải cố quá sức mình. Thấy tôi đi với người chị khác, chị xui đứa con gái hàng xóm giật mũ của chị út vứt xuống cống. Có vẻ nó tổ chức một cuộc đấu giá.
Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu. Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp. Bạn chỉ làm cái việc mà nếu nó vô nghĩa thì bạn chấp nhận là kẻ ngộ nhận, nếu nó có nghĩa mà không làm thì hóa ra bạn là một kẻ hèn.
Bây giờ bác đang trăm mối lo. Mình không khổ nhưng người ta lại khổ. Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa.