Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa. Lúc đó bạn đang bỏ vỏ chai vào két và khuân xuống nhà. Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này.
Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này. Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau. Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán.
Sắp tới sẽ có một số thay đổi về lịch trình sinh hoạt để cứu vãn sức khỏe. Không biết thì khó trách. Nhưng họ chắc vẫn có cảm giác thất lạc những khao khát của mình.
Phù, còn bạn, bạn đang viết từ nãy đến giờ. Nó không giống như cảm giác hồi nào tôi đèo cô bạn của thằng bạn sau xe, cô nàng vứt đánh bịch bắp ngô vừa gặm hết xuống đường, tay phủi phủi tay. Trú ngụ trong ấy là đàn cò.
Tôi đã bắt đầu chán việc chữ nghĩa và tôi có thể làm việc khác. Mất cái giấc mơ đấy. Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá.
Không phải điệu cười chua chát. Đồ gian dối, mày chứng minh tấm lòng cao thượng hệt như một bà trưởng giả! Sự tan rã đạo đức bắt đầu từ những tấn bi kịch thế này, lừa ông sao được? Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không.
Bác gái: Bác là bác lo lắm, gọi điện khắp nơi không thấy con. Bịt tai lại, im lặng, là xong. Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn.
Ngay cả trong giấc mơ, ta cũng chỉ muốn ở bên nàng. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Còn với những dòng này, với sự kiên quyết bỏ học và một sự dối trá có hệ thống.
Trẻ con hay người lớn. Lại đánh một canh bạc nữa. Bởi cô ta làm giáo viên.
Bạn đang đóng vai một chân phục vụ và bạn sẽ hoàn thành nó trọn vẹn. Tôi khóc vì tôi không đủ năng lực để vừa hỏi vừa tìm câu trả lời trong những quãng đời vừa qua. Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy.