Trước khi Nott kịp trả lời, anh nhận thấy áo quần Sid rách bươm, bám đầy đất và đôi giày thì lấm lem bùn đất. trong tất cả mọi thứ trên đời. -Bốn với chẳng ba lá! - Nott nói với giọng chán chường - Ba ngày rồi thật là công cốc, ta tìm mãi mà chẳng thấy đâu.
Sid cố vỗ về giấc ngủ của mình. Những hạt cây này bỗng tan biến đi như những bông tuyết khi chúng chạm đất. Chàng cảm thấy sung sướng và tự hào về mình.
Sid chưa kịp nói hết câu thì đã thấy mặt thần Gnome đỏ ửng lên như trái cà chua. Nhưng cư dân của khu rừng Mê Hoặc và trong vương quốc không chú ý gì tới hiện tượng này lắm. Cho dù khi mọi việc dường như đã được hoàn tất, nếu ta có một thái độ đúng đắn, luôn sẵn lòng muốn biết liệu có còn việc gì khác cần làm nữa không, thì sẽ luôn có một dấu hiệu chỉ cho ta biết điều ấy.
Tôi chẳng có ý gì cả. Họ tìm kiếm những người giúp họ tái khẳng định những suy nghĩ yếm thế của mình. Nhưng nếu vậy thì đó không phải là một sự may mắn thật sự rồi.
Cây bốn lá không thể mọc được ở nơi nào có đá. - Bởi vì hồ của ta không có sự lưu thông. May mắn phải do chính người đó tạo ra.
Lúc này trời đang tối dần. Sid hết lời cảm ơn thần Gnome. Và điều này mang lại cho chàng một cảm giác dễ chịu, làm cho chàng ít còn phải bận tâm lo lắng về những điều khác nữa.
Và tôi biết ông sẽ chuyển đến đúng người. Không chỉ có thế, sai lầm của ngươi là không đi tìm biện pháp mà luôn đi tìm lý do biện hộ, củng cố cho sự mất niềm tin của mình. Nhưng hãy nói đi, ngươi muốn hỏi ta điều gì?
Còn Max thì vẫn im lặng. Không một giây lãng phí, Sid liền leo lên lưng ngựa. Những bông hoa ly của ta luôn ngủ vào ban ngày và thức dậy ca hát vào ban đêm.
Nó sẽ không bao giờ mọc trong khu rừng này. Mình biết là khả năng chọn đúng vị trí nơi cây sẽ mọc là rất thấp, nhưng cũng biết đâu mình may mắn thì sao? Vì thế mình cần phải bảo đảm mảnh đất đó có đủ lượng nước nó cần. Ta đang cố nhớ lại đây.
Đó không phải là cây bốn lá mang lại sự may mắn vô tận, nó là cái cây mang lại. Thế nhưng chẳng có điều gì xảy ra cả. cho tới khi cơn mưa hạt giống khác đổ xuống vào năm sau.