Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra. Có hôm tự nhiên nó nửa đọc nửa hát câu: Sinh ra tại đây-chết tại nơi này-còn đâu chỗ trống-cho lòng phiêu du. Ốm ra đấy mà làm gì.
Thử tiếp đến máy chạy, máy leo núi. - Tôi muốn ông viết một câu chuyện khuyến khích những người như ông cụ nhà tôi nên đầu hàng thần chết thật sớm để đem lại hạnh phúc cho con cháu. Và càng dễ hoà vào cái từng làm họ thấy khinh bỉ và bất lực.
Nhưng mà này, ta đâu có cần danh tiếng. Được mấy cái bình nhựa truyền hết dịch, cả một đôi dép quai hậu, rồi bày biện cả ra vỉa hè. Cô gái bảo: Không.
Ông anh nhảy xuống bể lạnh, tôi thò chân xuống, ông anh bảo lạnh đấy, tôi liền sang bể nóng. Đến gần nhà, đường tắc, cổ động viên quá khích nhảy ra lòng đường chặn ô tô buýt. Khi chúng làm tôi thấy nhẹ đi.
Và tìm những câu trả lời cho những câu hỏi sau khi được tiếp nạp một lượng thông tin đủ để không ăn ốc nói mò. Là cả ham muốn hành động theo bản chất. Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn.
Phố phường lành lạnh, đã sạch hơn trước. Người đọc khách quan có thể nghĩ có gì mà phải mặc cảm, hắn đã không sai và hắn vẫn chưa cũ. Cũng muốn đọc để hiểu họ hơn.
Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào. Bỗng một chiếc xe tải của cảnh sát trờ tới… Đang có phong trào triệt để thực hiện đường thông hè thoáng. Tôi không sống trong môi trường nghèo đói, bị áp bức, bóc lột.
Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành. À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm. Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì.
Khả năng đầu tiên là những nhà độc giả (có chức năng đối với việc hỗ trợ tài năng) chưa từng dành thời gian ngó ngàng; hoặc từng xem qua nhưng không nhận ra điều gì cả. Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó. Ông đang nằm trên một cặp đùi trắng muốt! Ông muốn vùng dậy.
Này, lấy cho chú bao thuốc. Và thích được dẫn đi hơn. An ủi nhau một chút: Thua thế này công an, cảnh sát đỡ khổ.