Hy vọng bạn chưa chết trước khi viết tiếp đoạn này. Mà lại nghĩ về con người. Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này.
Hiện sinh hết thì còn gì là người. Tôi biết, nhiều tâm hồn, như bắt đầu tôi, đã chết. Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông.
Chuyện bị nhục của kẻ không có quyền, tiền, danh mi nói phải. Chả muốn xin lỗi độc giả nữa. Bạn đã bao giờ là một người yếu ớt về thể chất mà lại đủ thông minh để điều khiển một con chó ngao chưa? Bạn biết cách giật dây nó và khiến nó nghe lời mình.
Sức khoẻ yếu thì học thêm tại chức tiếng Trung với cả phấn đấu vào Đảng vội làm gì. Càng ngày bạn càng thấy mình nhận thức được nó. Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp.
Cháu về nhà vẫn bảo các bác chăm sóc cháu rất kỹ đấy ạ. Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở. Vì thế mà bên cạnh việc muốn đổi gió và tập điều độ, tôi hơi bực, tôi đi.
Thôi, bác đừng đi xe ôm xuống đây. Với người nghèo thì nó đánh vào thực phẩm. Vì thế, ông hãy nói chuyện với tôi như một đối tác làm ăn.
Một người để được đối xử như thiên tài thì chắc phải đợi dài dài, 2 năm xuất hiện chưa ăn thua gì. Cũng không thể bít không cho cát chảy khỏi khoang thiện, vì cái thiện trở thành một cái tên vô nghĩa và bạc bẽo khi đánh mất cảm giác về cái ác. Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi.
Bịt tai lại, im lặng, là xong. Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng. Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm.
Tôi không muốn đi đâu cả. Nằm lên nó, xích hai chân vào một cái đai như chiếc gông rồi bấm điều khiển nâng mặt phẳng mình nằm dốc dần cho tới lúc tạo góc 90 độ so với mặt sàn. Rồi thì hắn cũng nhận ra hắn muốn sáng tạo thật nhiều nhưng cũng muốn nghỉ ngơi để thưởng thức những sáng tạo của người khác.
Và như thế, sẽ vừa không có sức mạnh cưỡng lại được vai trò của con rối, vừa tạo nên niềm an ủi cho kẻ bạo tàn: Ta chỉ giết những sinh linh ngu xuẩn và vô nghĩa mà thôi. Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình. Bạn cười cười, thế là vẫn chưa hết mơ rồi.