Cá nhân bạn dần dần hiểu ra điều đó. Như một xu thế để sinh tồn đỡ đau đớn. Còn tự thân kiểm chứng thì không phải ai cũng nghĩ nhiều và hiểu nhiều về mình.
Thi thoảng lướt qua một đám đông, họ tưởng tôi đang reo hò, họ gào đuổi theo: Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch! Họ cứ hò reo thế và chắc họ chẳng bao giờ nghĩ đến bom nguyên tử hay những thứ ghê sợ hơn thế trong đầu mình. Để họ giảm bớt sự coi thường và lợi dụng vô thức, như một thứ phản xạ theo chuẩn mực vốn có với bất kỳ một thằng bé hai mốt tuổi lười học, sống lơ ngơ và luôn có thời gian rảnh nào. Không quen xa xỉ? Có lẽ nhưng không hẳn.
Bật dậy ngay là tỉnh thôi. Hôm đầu đến ngủ nhà bác, bạn cũng nghe cái tiếng ấy, khác với các loại chuông khác, mà không biết là cái gì, cứ tưởng mình mơ. Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500.
Tôi cho mình quyền vào sở thú những không cho mình bắt chúng biểu diễn với cái vé 2000 đồng rẻ mạt khiến chúng ngày càng xơ xác. Tôi cũng không định tả cảnh sở thú. Và có lẽ cả hướng thiện.
Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì. Con sông trước mặt thật xanh và êm. Và tôi sẽ cố tâm niệm sẽ quay về.
Tôi không có nghị lực. Lật ngửa cây đèn lên thì thấy các chân tròn nhỏ ấy đều rỗng bên trong, tại nơi sâu thẳm là những cái đầu ốc vít. Và bạn nhận ra, bạn ngủ để lẩn trốn chúng.
Tất nhiên cách nghĩ này và hành động này cũng có phần tác động bởi hành động và cách nghĩ kia, con người tác động qua lại lẫn nhau. Đã không ít lần phân tích các lí do mình ngại dùng tiền. Hãy kể cho anh bằng mắt thôi nhé.
Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng. Tôi đã đến đó và đã trở về. Dù họ thường đùa tôi nhẹ nhàng, họ gọi tôi là bạn ấy thay vì nó và thằng như gọi những đứa con trai khác.
Mà vì sự tàn phá của chúng, chúng tạo nên những con người vô ơn, vô ơn vì chẳng ai làm ơn cho họ hoặc làm cho họ thấy biết ơn cả. Và dễ sống hơn một chút. Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn.
Cái từ nhân loại đẹp thế mà hay gây phản cảm. Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá. Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén.