Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không. Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt. Tay bạn phải rướm máu một chút mới oai (lúc đó bạn đã biết Aids là gì đâu).
Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng. Rồi bảo cảm ơn ta đi. Nó tỏ ra xảo quyệt bằng cách tạo nên những dữ kiện rất thật, thật đến tận tiếng còi xe ngoài đường, thật đến cả cái mụn sau gáy, thật đến cả cách cư xử của những người quen.
Muốn được tin tưởng một lúc. Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi. Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt.
Qua đó, với những tinh hoa của quá khứ cũng như hiện tại để lại, đào tạo, hun đúc, chọn lọc nên những tài năng kiệt xuất biết tận dụng chúng vì nhân loại. Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy. Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác.
Phải đi vệ sinh cái đã và đến lớp để hôm nay không có thêm sự vụ gì. Cũng có cớ để thôi viết. Bon chen với người khác và bon chen với chính mình.
Còn lại, mọi thứ khá dễ hiểu nếu thực sự muốn hiểu. Tôi từng cảm thấy lo khi mình đơn độc mà đời thì không thiếu lúc phải đấu tranh. Nếu ông sợ cái xã hội này lên án, tôi sẽ thu xếp cho ông đến một nơi hoàn toàn mới lạ.
Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng. Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ. Bạn cứ ăn và thấy nuốt được.
Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại. Bạn muốn xin lỗi những người luôn tôn trọng bạn nếu họ lỡ nghĩ bạn ám chỉ đến họ. Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi.
Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi. Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn. Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó.
Và em biết không? Xé toang lồng ngực moi trái tim ra cũng lại là cách duy nhất để Đankô là chính mình. Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng. Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng.