Như lòng biết ơn sự giáo dục đem lại cho họ quyền tự giáo dục. Việc quan tâm trước nhất là thoát ra khỏi tình trạng này nên đầu óc rối tung. Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc.
Chẳng biết còn mấy dịp thế này. Và rồi họ thả xe tôi ra. Trận trước thắng, thành phố Hồ Chí Minh có đến trên dưới 500 ca tai nạn giao thông, gấp năm lần bình thường, mấy người chết.
Ta không phải là tên sát nhân. Linh hoạt với những phép xử thế trong quan hệ xã giao bình thường mà rối rắm ở cái xứ xở này. Nhìn đồng hồ: Hai giờ kém.
Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này. Chả phải thở than gì. Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó.
Hoặc là sự lựa chọn vốn dĩ không thể khác của những người biết lợi dụng và vơ vét từ sự đổ vỡ, thối nát. Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu. Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn.
Và ta chỉ là những họa tiết trang trí cho bức tranh vĩ đại mà hắn vẽ ra. Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này. Thấy quen quen mà không biết từng ôm ấp ngần ấy năm trời.
Tôi không dại gì cho mình quyền đứng trên con người bằng cách đẩy họ xuống nhờ vài thứ tuổi tác hay tước phẩm. Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ). Sinh viên nộp đơn cho giáo viên, có gì là nhục.
Bấm vào và bể bắt đầu sục, nước cuộn lên như trong siêu nước sôi. Tiếng gào của họ hoà vào tiếng reo của cổ động viên và được gọi chung là tinh thần dân tộc. Tất nhiên là bạn ác theo cách mà pháp luật không sờ gáy hoặc đủ tài để khi pháp luật sờ gáy, ông chủ chó nào đó đến hót bạn ra.
Ông ta bảo: Đấy, có thế thôi… Nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ rỉ ra. Có thể tạm gọi là giấc mơ đa tầng. Có hôm tự nhiên nó nửa đọc nửa hát câu: Sinh ra tại đây-chết tại nơi này-còn đâu chỗ trống-cho lòng phiêu du.
Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt. Kiểu chơi chữ này vớ vẩn thôi. Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán.