Điểm Anh thấp hơn thực lực. Rồi hơi hụt hẫng khi ngồi gần mấy cổ động viên văng tục chửi cầu thủ chửi trọng tài, hút thuốc cả buổi. Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt.
Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật. Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng. Tán chuyện, ăn uống, đánh bài, trông xe.
Cái lồng to bị thủng và đang sửa chữa chăng? Hay là lũ chim không chung sống hòa thuận được trong cái lồng chung? Con phượng hoàng đất một mình một chuồng trông thật đẹp. Cậu em thế là tạm biệt rồi. Còn một bên là kẻ vừa phải chống đỡ vừa phải vượt qua vừa phải hạn chế đến mức tối đa làm tổn thương đến đối thủ.
Đằng này… Cái giấc mơ ấy là của mình. Con nó thì sinh ra trong đó. Nhưng như thế đã là tốt lắm rồi.
Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa. Em bảo con không lo nhưng mọi người cứ lo cho con, lo con bị tai nạn hay có sự vụ gì. Anh biết, nếu em viết, em sẽ viết hay hơn anh rất nhiều.
Và trong lúc cô đơn này, tôi vẫn muốn là em biết muốn. Nếu sớm hủy hoại là có tội với sức sáng tạo của mình. Chưa chắc rồi sự khúc chiết trong lí giải đời sống sẽ làm ra nhiều cái mới hơn so với sáng tạo thiên về bản năng và sự hồn nhiên.
Bác nói chuyện với cháu. Ví dụ: Chọn ảo hay thật? Bạn dễ mắc lừa nó ngay. Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy.
Còn cái ác thường không trải qua cái thiện, thường ngộ nhận là trải qua nhưng không hề. Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục. Làm một bài thơ dở để được khen.
Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử. Không phải là rứt tung. Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí.
Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này. Năm tôi 25 tuổi, tôi được cả thế giới tôn trọng vì sống tốt, sống đúng và có một gia đình êm ấm. Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn.