Sức khỏe phải tự mình giữ. Năm ngoái, đi chụp phim ở phòng khám tư, có anh bác sỹ xem xong bảo cái xương chốt sau gáy (nguyên văn là xương sàng sau, thử dịch tiếng Việt ra tiếng Việt lần nữa cho dễ hiểu) dày quá khiến não nở ra mà hộp sọ không nở ra được. Bác vòng sang phía trái tôi.
- Xin ông bớt mỉa mai cho. Để làm một cái gì đó mà nếu nó thành công, nó mới có thể làm người ta chịu hiểu. Vậy ra là tại những lần như thế này.
Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay. Vào ngủ tiếp đi con. Và với nhiều người, học không có gì ngoài nghĩa đến trường và ngồi vào bàn.
Cái lồng to bị thủng và đang sửa chữa chăng? Hay là lũ chim không chung sống hòa thuận được trong cái lồng chung? Con phượng hoàng đất một mình một chuồng trông thật đẹp. Kết luận: Con hứa với bác gì nào? Chị út mớm: Lần sau cháu không thế nữa, hứa đi. Không rõ là sự thờ ơ của kẻ thấu suốt; hay lòng đố kị ngầm ngầm không tự nhận thức được của con ngài không đủ sức thoát ra khỏi kén trước đàn bướm tung tăng.
Anh chỉ đọc chứ có phải người làm nghiên cứu đâu. Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn. Bạn có thể nhập vào lửa mà xuyên qua chứ.
Hạnh phúc với mỗi lần lấy can đảm mượn đồ dùng học tập của nàng. Thi đại học nhiều người giỏi vẫn trượt thẳng cẳng con ạ. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc bạn khó có thể dùng cái máy vi tính của chị út để gõ nốt câu chuyện này.
Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới. Có khá nhiều nhân vật mặc áo bành tô. Chúng ta có hai cái rỗng.
Một số cô bạn cùng lớp cũng thế. Nhưng chắc những người hiểu biết cũng biết gạn đục khơi trong để tìm thấy một chút mạch nguồn của vấn đề. Bạn không phải là một tên hèn nhát, một kẻ lười biếng.
Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu. Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa. Tôi, mọi người gọi nó dậy những hôm đi ăn giỗ, nó nằm ườn, càng gọi nó càng nằm, càng mắng nó càng nằm.
Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm. Nhưng lúc đó hình như mẹ khóc. Đó là niềm thất vọng lớn của tuổi trẻ.