Em vẫn biết là anh bất mãn. Sẽ thôi cái cảm xúc của tuổi thơ bị tổn thương: Mọi người đều thần kinh, mọi người đều ích kỷ. Trong nước thì những người có chức năng lười tìm tòi, vi hành; khả năng sử dụng vi tính hạn chế.
Đúng vào lúc họ cần một niềm tin. Ông có thể yên tâm rằng, tôi sẽ đền bù xứng đáng để ông và vợ ông có thể sống an nhàn đến đầu bạc răng long. Như thế là lập dị, là thiếu khoa học, không hòa cùng nhịp sống với mọi người.
Ờ, lúc ấy thì chúng lại chả tống tất cả các cậu vào lao ngục, rồi cho đói khát, rồi tra tấn, cưa chân, cưa tay, cho các cậu cảm giác đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng. Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi. Như những lúc tôi không cần em.
Lặp lại, tôi khóc vì sự thông minh và chủ quan của họ khiến họ không tiến được gần tầm nhận thức của tôi. Từ chuyện con chó ngao mà suy lớn lên thì việc quyết định hành động của một chính quyền có thể là quyết định của một tập đoàn kinh tế. Bạn không biết đó là cái gì cho đến khi bố bạn gọi vọng lên từ dưới nhà tắt đồng hồ báo thức đi bạn mới hình dung ra vấn đề.
Vì nhiều cái oan không giải mà gây hiểu lầm thù hận muôn đời. Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi. Dù mẹ không bay, không bay đâu.
Con còn đau mắt đau đầu không? Tôi: Im lặng. 000 đồng, bớt 1000 còn 34. Chạy đi mua thì không có hứng.
Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa. Nhưng đặt mục tiêu rồi. Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng.
Dù sao bác vẫn hơn rất nhiều kẻ đẩy lịch sử đi lùi. Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn? Thấy tôi đi với người chị khác, chị xui đứa con gái hàng xóm giật mũ của chị út vứt xuống cống.
Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc. Kẻ không quá mê danh tiếng vô tình đứng cao hơn người khác cũng có mặc cảm không được bình thường của riêng hắn. Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết.
Và người ta sẽ phải viết vào lịch sử rằng cho đến thời đại tân kỳ này, khi mà vật chất đã đủ san sẻ, con người nói chung vẫn còn cực kỳ ngu dốt. Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông. Bình truyền chất đầu giường rỏ tong tỏng.