Hoặc lúc phấn khích. Cháu nằm im trong màn, cuộc trò chuyện đã hết thú vị. Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này).
Tình trạng này có lúc xảy ra thường xuyên. Cũng có thể khác, họ có cách để làm ta không cảm thấy xa lạ, tôi nghĩ. Sự lười biếng, dục vọng bừa bãi, sự e ngại trước cái mới? Khao khát qui về một mối, qui về một chân lí va chạm với khao khát mở rộng, phong phú, sáng tạo mãi mãi.
Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết. Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào. Tất nhiên là để khỏi nghe những lời khuyến khích, động viên, tôi đành nhỏm dậy.
Cứ nghe em nói, bất kể điều gì, thậm chí, nghe sự im lặng của em, anh cũng đều tìm thấy ý nghĩa cuộc sống trong ấy. Gọi đó là chiêu bích hổ du tường, được anh em kính nể. Đó là, cháu chả bao giờ thấy mình thiệt thòi gì cả.
Mà là thứ quan hệ cộng sinh theo kiểu lợi dụng nhau. Còn các bộ phận chưa bị thương trên cơ thể chung thì quá chủ quan, vung vẩy theo ý mình, phó mặc cho những bạch cầu trước vết thương nhiễm trùng uốn ván. Trái lại, còn có thể tỷ lệ thuận.
Phải tập trung vào học. Thậm chí, có thể xuất hiện chút tò mò và hơi háo hức là khác. Họ cần chấp nhận một sự thật chính đáng và đơn giản: Hãy để bạn sống như chính bạn.
Căn bản chưa xong cái việc viết và công bố nốt đoạn đời này, chưa yên tâm hết mình với cái gì khác cả. Đối thủ dù không thích cũng khó thoát khỏi sự áp đặt ngọt ngào của bác. Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc.
Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ. Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật. Hơi tiếc là chúng ta thường không đủ thông minh để tìm sự thật trong vô số chuyện phiếm hàng ngày.
Tình yêu bao giờ cũng mới. Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc. Có nhiều cái không thanh toán được bằng lí trí.
Và bà già cần nhiều hộp nhựa hơn là lòng thương hại đâu đâu. Của một thân xác đặc. Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật.