Lẽ dĩ nhiên là bạn thích đọc báo (việc này có thể làm trong khi đợi bữa) hơn là nghĩ tới cái bổn phận bình thường mà quan trọng ấy - bổn phận tự xét mình - thì cái đó tùy bạn. Nguy hiểm thứ nhất, ghê gớm lắm, là thành một người trong bọn khả ố nhất, khó chịu nhất: bọn thông thái rởm. Tôi không bảo bạn ngày nào trong đời, bạn cũng phải tận dụng trí não trong ba giờ đó đâu.
Lúc nào có dư thời giờ thì tôi sẽ đọc. Vậy, chúng ta bắt đầu xét quỹ chi tiêu thời giờ mỗi ngày. Bảo rằng trí óc bạn không thể tập trung vào một tư tưởng là không có căn cứ.
Ý muốn đó có nhiều tên. y không đáng được tiếp tế thời gian, phải khoá công tơ lại cắt thời gian của y đi". Thành thử chúng tôi không thể .
Chúng ta ngỡ hành động theo lý trí, trong thực tế lại hành động theo tình cảm nhiều hơn. Bạn phải sống với số thời gian là 24 giờ một ngày. Tôi đề nghị với bạn, mới đầu nên in ít như vậy.
Thật lạ lùng! Buổi sáng, bạn thức dậy, thì này, túi bạn đã đầy 24 giờ trong cái chuỗi thời gian của đời bạn. Không có gì so sánh với nó được. Nghệ thuật là cao quý, nhưng không phải là cao quý nhất.
Bạn không nhất định phải chuyên tâm vào nghệ thuật hoặc văn chương mới sống được một cách đầy đủ. Hãy chú ý hết vào việc hồi âm, không cho óc mình nghỉ ngơi một phút nào suốt cho tới khi tới sở, tới nơi bạn ngồi ngay xuống, lấy giấy trả lời. Nó là hình hình thức của nguyện vọng chung của nhân loại: Nguyện vọng tìm hiểu thêm.
Cho nên riêng tôi, tôi yêu sự gắng sức lắm. Có những người chưa bao giờ đọc Meredith (1) và dửng dưng khi nghe một cuộc tranh biện về vấn đề Stephan Phillips có phải là thi sĩ không. Bạn phải dùng thời gian đó để tạo sức khoẻ, lạc thú, tiền bạc, danh vọng và tu luyện tâm hồn.
Chắc chắn là như thế sẽ có lợi. Lúc này, tôi không cần biết đến nguyên tắc của bạn ra sao. Nhưng bạn cũng không có thể tiêu non thời gian được.
Ý muốn đó có nhiều tên. Tới nơi ông thường phải đợi xe. Tôi có thể nghe óc bạn như nghe điện thoại ở nên tai tôi vậy.
Mà trong luyện trí, một yếu tố quan trọng nhất là phải thấy gắng sức, khó nhọc, thấy nửa muốn làm, nửa muốn bỏ; cảm giác đó không thể có được, khi ta đọc tiểu thuyết. Nó đã là lòng bạn rung động và sẽ làm lòng bạn rung động. Người ta phàn nàn thiếu năng lực tập trung tư tưởng, không ngờ rằng năng lực đó có thể luyện được.