Chúng thường là những việc vô danh và ít ai để ý thống kê. Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải. Bà già hình như chột mắt, cử chỉ có vẻ khỏe mạnh và bất cần.
Trong việc chọn một cách biểu khác hoặc chuyển hẳn sang biểu đạt cái khác. Bác vừa thoăn thoắt gói vừa bảo Thấy số bác khổ không. Đời bao nhiêu cảnh để đời.
Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn. Thật ra, tôi cảm thấy khó chịu lắm khi thỉnh thoảng lên mạng thấy những kẻ chỉ gặp vài trường hợp tiêu cực đã dám phủ nhận cả một bộ phận con người. Để cháu tự sống và tất cả sẽ đều thoải mái.
Là một cầu thủ tự do những chẳng đóng góp được gì cho đội bóng vì kỹ thuật quá non và các cầu thủ khác chưa hiểu lối chơi của mình. Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá. Cháu biết cháu sai nhưng chú cho cháu xin lần này, cô cháu ra không thấy cháu lại đi tìm.
Xuống tới tay anh em làm chuyên án thì… vẫn đói. Ông cụ nói được nhưng rất khó khăn. Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc.
Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi. Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này. Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào?
Người nghèo chỉ được cho tiền, không được định hướng, giáo dục đầy đủ thì nghèo lại hoàn nghèo và không bao giờ xóa bỏ được mặc cảm. Trước mỗi đợt đội ta tấn công thì rộ lên như phong trào. Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30.
Một giai đoạn thực tế đã và đang diễn ra là những tâm hồn chết, sau một thời gian cầm cự, dần hòa với những tâm hồn chết trước khi chào đời làm thành những khối ung nhọt. Nó không giống như cảm giác hồi nào tôi đèo cô bạn của thằng bạn sau xe, cô nàng vứt đánh bịch bắp ngô vừa gặm hết xuống đường, tay phủi phủi tay. Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối.
Mà không nhớ thì cứ nói thật ra. Nói vậy mong anh đừng giận vì tôi vô hình hoá anh. Và từ đó, có cả những sự so sánh nghiêm túc.
Em sẽ thôi là một sinh linh. Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết. Rồi lại sợ hãi, ân hận, hối lộ nó đừng mách.