- Kể tiếp đi con, câu chuyện của con làm cha bắt đầu thích thú. Những người đã có một ít vàng thường muốn thử vận may của mình bằng cách thực hiện những vụ đầu tư có thể đem lại lợi nhuận lớn, nhưng lại không chú ý đến nguyên tắc an toàn khi đầu tư. Trong tình cảnh này, tôi có đủ dũng khí để thoát khỏi số phận nô lệ không? Phải chăng bà Sira đã nói về tôi rất đúng – tôi là một kẻ hèn nhát, một kẻ có linh hồn nô lệ.
Đói có nghĩa gì đâu? Khát có nghĩa gì đâu? Đó chỉ là những rủi ro trên con đường quay trở về xứ sở Babylon thân yêu của tôi mà thôi. Trong một xã hội vốn xem trọng nguồn gốc danh giá và uy tín con người, nếu ông thổ lộ những bí mật thân thế của ông và ông Arad Gula cho chàng trai này nghe, thì sự thể sẽ thế nào? Có xảy ra điều gì tồi tệ không? Nhưng nếu ông không đặt niềm tim ở Hadan Gula, thì ngược lại, có lẽ ông cũng không bao giờ có được sự tin tưởng của cậu ta, và ông sẽ không bao giờ cải huấn anh chàng này được. Mọi người lần lượt cám ơn Dabasir về câu chuyện thú vị, đồng thời cũng là một bài học sâu sắc trong cuộc sống, rồi trở về chỗ cũ tiếp tục bữa ăn dang dở của mình.
Một lúc sau, họ đã đi ngang qua những trang trại của nông dân Babylon. Bansir - người đóng xe ngựa ở thành Babylon – đang hết sức chán nản. Do chàng trai này có hoàn cảnh giống tôi, chỉ là một thanh niên làm việc kiếm sống hàng ngày và gia đình rất nghèo nên không đủ tài chính để thực hiện dự định đó.
Thật ra, vàng chỉ dành cho những người nào biết quy luật của nó và tôn trọng các quy luật đó. Và thay vì cố gắng thay đổi cuộc sống tốt hơn, họ lại rơi vào cảnh bần cùng, bế tắc, thậm chí mất hết lòng tự trọng, sự tự tin và ý chí phấn đấu. - Trong đoàn hầu như ai cũng như thế cả.
Nhiều cánh tay giơ lên trong đó có cả vị thương gia vừa nói kia. - Bất cứ ai cũng có thể bị biến thành nô lệ. Bà có một đứa con trai và luôn mong muốn nó trở thành một thương gia giàu có.
Ông chưa hiểu rõ, nhưng ông tin vào những gì Megiddo đã nói. - Thật bất công quá! – Hadan Gula kêu lên phẫn nộ. Cuối buổi tiệc, vợ chồng ông Arkad ngồi trên hai chiếc ghế lớn đặt trang trọng ở giữa đại sảnh phòng khách.
Mong ông mua giúp để tôi và các nô lệ của tôi được trở về ngay trong đêm nay. - Dabasir, cậu có linh hồn của một người tự do, hay linh hồn của một kẻ nô lệ? Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những điều ông Algamish nói.
Đừng để những ham muốn nhất thời trước mắt mê hoặc, hay để tâm trạng muốn làm giàu một cách nhanh chóng che mờ lý trí của bạn, vì điều này đem lại tỷ lệ rủi ro rất cao. Ông chỉ tay về phía ba ông lão đang cày ruộng và nói với Hadan Gula: - Anh cho rằng, ý chí mạnh mẽ có thể giúp ta nâng bổng một vật nặng mà ngay cả con lạc đà cũng không thể mang nổi ư? Theo tôi, sức mạnh ý chí không gì khác hơn là theo đuổi đến cùng mục tiêu công việc của mình.
Đây là một tiến trình công việc mà qua đó sự giàu có sẽ dần dần tích lũy: trước hết là có được những món tiền nhỏ, rồi sau đó là những món tiền lớn hơn. – Kobbi mở đầu bằng một câu chào thật trang trọng – Vâng! Cầu cho cái túi của anh luôn căng phồng và anh được bận rộn nhiều hơn trong xưởng làm việc. Giống như chúng tôi, đoàn người của ông cũng đang ở bên ngoài thành.
Và chắc là không ai có thể cho mượn tất cả tài sản của họ, ngay cả đối với người bạn thân nhất của mình. Cuộc sống của con chỉ đếm được từng ngày. Đồng thời, nó cũng mang đến một cảm giác mạnh mẽ, một năng lực hành động để đạt được hiệu quả tốt đẹp hơn.