Và đem năng lực của ta đi xa hơn. Phải hết sức giữ gìn. Một người đàn bà không đẹp mà đẹp.
Họ cũng tội gì mà thử nghĩ nếu ngoảnh mặt trông lên, gặp một rừng mắt trừng xuống có hãi không. Ở Tây hay ở Ta đều thế cả. Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm.
Còn những bức tường kì bí và vững chãi hơn mà muốn khám phá phải huy động tâm lực. Hắn cho rằng có khả năng đứng ngoài dục vọng và hiểu được cái dục vọng đang có trong mình và xung quanh mới là một trạng thái tương đối toàn diện. Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ.
Con đường khá ổn, nhưng vẫn bụi. Này, mày chuyển cái bàn này lên. Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh.
Một thứ gì đó mà không phải thuốc ngủ quá liều. Mà một con lợn như thế thì hầu như ai (trừ bản thân nó) cũng biết rằng nó hay rống bậy. Bác gái bảo: Con có ý kiến gì không? Tôi: Im lặng.
Coi như không có chuyện gì xảy ra. Họ sẽ đau nhưng không nhiều như tôi từng tưởng tượng. Nhưng điều đó cũng chứng tỏ để bao người có tầm nhận thức và khả năng dung hòa thấp hơn bố có được sự đổi mới, thật khó vô cùng.
Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong. Thật ra, một ngày của bạn không dài. Rồi ráp nối thành một câu chuyện hay một cái gì đó.
Cái tâm hồn cô cũng xấu xí như cái mặt của cô, đó có phải là một nguyên tắc của tạo hóa không?. Chúng chỉ hơi hơi để ý đến những thực tế bị om lâu đến thối hoắc và phả ra mùi cực kỳ quyến rũ với loài thủy sinh. Hắn không coi cái vẻ hư vô là thấu suốt.
Nhưng tôi lại thấy thế hệ tôi và trẻ hơn tôi đang đầy mầm mống phản động thực sự. Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng. Sao ông không tự viết lấy rồi tôi sẽ mạo danh ông.
Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ. Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái. Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả.