Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy. Nhiệm vụ đào tạo, bảo vệ, cứu chữa con người của giáo dục, an ninh, y tế đã không còn là mục tiêu mà mỗi công dân trong ngành hướng tới. Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở.
Họ không bao giờ cần ngờ rằng Tự Nhiên là một đứa trẻ cả thèm chóng chán. Tôi có nhớ một lần về quê ăn cưới, bác ngượng ngùng trong chiếc áo bó cổ lọ. Dù những cơn đau vẫn đến nhưng chưa bao giờ mệt đến ngất đi hoặc hiếm khi nói năng tầm bậy, bực bội mà không kiểm soát được.
Môn Lí và Hóa ban đầu tôi học tốt. Có người quay lưng lại ngắm hoa. Và đem năng lực của ta đi xa hơn.
Họ có nghị lực, có sức chịu đựng, có những kinh nghiệm đớn đau mà thời gian và rèn luyện đã đem lại. Bác trai điềm đạm giải thích, phân tích. Cái từ nhân loại nghe đẹp phết.
Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải. Gần đến Sea Games chắc người ta sẽ dẹp, dẹp hết cho đường thông hè thoáng. Thầy có vẻ tốt nhưng nhu nhược.
Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí. Một người theo ngành y không còn hành nghề bằng lòng nhân ái. Bạn muốn dấn thân, muốn vắt kiệt mình bằng cách phun trào không nguôi nghỉ những luồng ý nghĩ (qua các truyện khác hơn là dạng viết khá cụ thể này).
Bởi cô ta làm giáo viên. Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây? Bác gái giọng nhẹ nhàng: Thôi.
Một tuần đi học có hai buổi cháu không thể nói là mệt được. Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ. Nhưng còn cái đèn rọi treo trên tường mẹ không biết công tắc ở đâu.
Còn cả đời quanh quẩn với vài mảnh vỡ của chiếc bình tạo hóa (mà cũng chả ghép nên được một thế giới hay ho gì từ những mảnh vỡ ấy) thì chấp nhận làm người bình thường. Là lạnh tanh suốt những miền oan trái và khóc khi lỡ để rơi một ánh nhìn. Từ đó cháu đi đâu cũng xin phép em, có hôm nào đột xuất, cháu luôn gọi điện về.
Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân. Hơi buồn là bộ mặt làm đỏm nơi dưới phố về đêm chỉ lòe loẹt có ngần ấy son phấn. Yêu say đắm là chơi.