Việc gặp gỡ tất cả 500 học sinh trong trường để hỏi từng người xem họ thuộc nhóm nào sẽ rất khó khăn và tốn nhiều thời gian. Vậy tớ đến xem làm gì? Một hôm John cùng cô bạn Sarah đi xem một bộ phim CGI và cậu rất thích.
Cậu nên có một môi trường hoàn toàn bản địa. Doanh số bán dưa hấu của họ sẽ khác biệt như thế nào sau 3 năm? Ví dụ, hãy xem họ nên đặt hành động 1 (biểu diễn ở từng lớp trong giờ điểm danh) tại vị trí nào.
Nó bắt đầu bùng cháy trong phân khúc doanh nhân và trở thành cuốn sách bán chạy nhất về đề tài kinh doanh tại Nhật Bản trong năm 2007. Cậu vẫn còn thiếu 138 đô-la. Công cụ này rất hữu dụng trong việc truyền đạt giả thuyết của bạn cho mọi người.
Kiwi hỏi huấn luyện viên Jones xem cô nên đến trường nào. Sơ đồ sau tổng hợp những khác biệt giữa giả thuyết ban đầu của Cà Tím và Đậu Phụ và kết quả thực sự của nghiên cứu: Cà Tím và Đậu Phụ cho rằng mọi người không đến xem biểu diễn chủ yếu là vì họ không biết đến nó và khi mọi người có biết đến, khoảng 60% số học sinh sẽ đến xem (khoảng 300 người).
Những vấn đề ấy có thể rất khác nhau: Có thể bạn phải vượt qua kỳ thi môn toán, phải quyết định xem nên sống ở đâu, hoặc đang phải tìm cách cải thiện tình hình hoạt động của công ty… Cũng có khi vấn đề của bạn chỉ là bạn muốn giảm đi vài cân hay đơn giản hơn chỉ là làm sao để chơi golf giỏi hơn. Đậu Phụ nói: Tớ nghĩ rằng có lẽ những người xem biểu diễn ở các buổi chỉ là một. Hãy cho tôi biết tôi có thể giúp được gì cho em?.
Tuy nhiên, mức độ dễ dàng để triển khai phương án hành động này lại rất nhiều vì họ chỉ cần làm mỗi một việc là viết thông tin chi tiết lên bảng. (*)Ken Watanabe lớn lên ở Nhật và theo học tại trường Đại học Yale và trường Kinh tế Harvard ở Mỹ. Cô Thở Dài chỉ quanh quẩn ở điểm xuất phát.
Nếu may mắn, họ sẽ biến những khán giả chỉ đến xem một lần thành những người hâm mộ trong tương lai. Tớ không quen các cậu. Các cậu không chán khi cứ biểu diễn những bài đó hết lần này đến lần khác sao?
Hãy cho tôi biết tôi có thể giúp được gì cho em?. Gần Rio: Điều này không quan trọng lắm trong mục tiêu chính của mình. Những bước này có liên quan chặt chẽ với nhau.
Chỉ cần họ phỏng vấn khoảng năm người, họ có thể hình dung ra lý do chính rồi sau đó sẽ quyết định nhờ các thầy cô ghi lại tên của một số học sinh biết đến buổi diễn nhưng không đến xem để họ sắp xếp phỏng vấn sau. Thật ra cậu chi tiêu phần lớn số tiền vào nước ngọt và mua truyện tranh. Hiện tại John có 150 đô-la tiền tiết kiệm.
Chàng không thích tìm hiểu nguyên nhân gốc rễ của vấn đề, cũng không có thói quen cân nhắc những phương án thay thế. Nếu biết cách phát triển đúng những kỹ năng và có một thái độ đúng đắn thì bất kỳ ai cũng có thể trở thành Người-Biết-Cách-Giải- Quyết-Vấn-Đề. Không phải cơ sở để ủng hộ hay bác bỏ một phương án nào cũng có tầm quan trọng như nhau.