Rồi, tôi phải tập chứ. Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin. Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ.
Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa. Và xã hội nó đâm ra thế này. Xem thi đấu tốc độ cũng thích mắt.
Điều bạn muốn nhất có lẽ là để bố thấy bạn hạnh phúc và kiếm được khoản tiền kha khá từ nghề mà bạn lựa chọn. Sau đây là một số dữ kiện. Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta.
Tôi dựng chân chống xe ngồi đợi cô tôi vào chợ mua hàng mã về đốt giải hạn cho chị con bác tôi. Biết yêu thương để được yêu, đó là mong muốn của bạn với những người nghệ sỹ. Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống.
Nhưng sự phá bỏ này chỉ là sự phá bỏ vô thức. Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau. Tôi kém nhất khoản này.
Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó. Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ. Rất rối rắm và hoang mang.
Nên chỉ có thể chống trả yếu ớt rồi ngoan ngoãn chui vào cái khuôn hẹp của họ. Hôm nay lại bị cấm túc thế này. Bạn cần trả công và cả tự do.
Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi. Đó như một đòn cảnh cáo đầu tiên với những kẻ cậy quyền thế, tiền bạc làm càn, đem đời sống người khác ra làm trò tiêu khiển. Mà tôi nghĩ chính ông đang làm mất thời gian đấy.
Con gái cả sắp lấy chồng, con gái út mổ ruột thừa còn nằm viện, chuẩn bị hàng bán ngày 20-11… Lại còn thằng cháu ngỗ ngược quỉ quái đội lốt trẻ em mắc những bệnh vô phương cứu chữa vì có phải bệnh đâu. Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng. Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách.
Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi. Thôi thì dùng vào chỗ khác. Tôi chỉ cần mọi người tin tôi thêm một chút, một chút nữa thôi.