Con người muốn mau lành bệnh cũng thế. Thế thì là thiên tài thế nào được. Mất thương hiệu hơi bị phiền.
Nhưng như một thói quen, bạn lựa chọn ngủ tiếp. Thậm chí, dựa trên một số phân tích lúc mơ, bạn còn biết là mình đang mơ. Buồn là trót lợi dụng cái tiếng thiên tài để bắt mình phải vượt qua.
Híc, đã hai năm rồi, ta vẫn là một thằng nội trợ tồi. Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu. Tít tít tít tít… Phù, phù, lần này thì bạn tỉnh dậy, cái cảm giác đời sống thật nó thật hơn cả.
Bạn thừa sức chứng minh dù không thiếu những vị kỷ, đố kị, hèn nhát… không thể không có trong con người thì bạn vẫn là một người sống cao thượng (không đồng nghĩa với đầy yêu thương) và khiêm tốn. Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta. Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình.
Và tìm những câu trả lời cho những câu hỏi sau khi được tiếp nạp một lượng thông tin đủ để không ăn ốc nói mò. Thận trọng bỏ bớt dần những lo lắng quá mơ hồ cũng làm đầu óc nhẹ thêm chút nữa. Họ bảo: Cháu không được để râu, đến ông và các bác còn không để mà cháu lại để.
Nhu cầu của bạn không cao. Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI. Bạn dậy tìm cái đồng hồ, không ra.
Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn. Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được. Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái.
Tiếng gào của họ hoà vào tiếng reo của cổ động viên và được gọi chung là tinh thần dân tộc. Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo. Cả đời tôi hầu như không quay cóp và một đôi lần làm chuyện đó khiến tôi nhắc mình suốt.
Khi bạn mơ thì bạn ít biết là mình mơ. Chừng nào cậu còn nghe lời tớ. Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi.
Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề. Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm. Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về…