Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết. Các cô gái câm thường nói rất nhiều bằng trí tưởng tượng của người khác. Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả.
Làm thế gian thoải mái rồi lại ngột ngạt, tù túng, buồn nôn, bực bội. Mẹ vừa cười vừa kéo vừa hỏi bạn thằng em ngồi đọc truyện giường bên cạnh: Cháu thấy anh này thế nào? Bình thường ạ. Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu.
Người lớn thật buồn cười. Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà. Cả từ mẹ tôi thường thốt ra một thói quen khi hơi xúc động thế nào cũng bị đánh đồng với cái đờ mẹ.
Rồi lại đây ngủ bên em. Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn. Vụ 11 tháng 9, vụ cháy ITC không làm tôi kinh ngạc.
Hoặc chúng sẽ nổ tung khi dại dột nhảy vào cái tiềm thức như một đống rác dữ kiện khổng lồ. Mẹ xem xong bảo: Đây là trang hài hước à? Đôi lần tôi nửa đùa nửa thật: Con đứng trong 5 nhà thơ Việt Nam hay nhất. Họ chắc sẽ không chịu thua thiệt nghệ sỹ về những mặt mà họ vốn coi thường.
Và một số lí do khác… Tôi sợ những sự quen thân, gần gũi mà không hiểu nhau. Nếu không tự giải thoát cho nhau được, tốt hơn hết là nên ra đi.
Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra. Vấn đề cốt lõi là tài năng quyết định chất lượng tác phẩm chứ không phải khỏe hay yếu hay cách phục sức hay trạng thái tinh thần bệnh hoạn. Tôi cho mình quyền bỏ học đến sở thú mà không báo cho ai cả.
Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này. Nên cháu mới dám cãi như thế. Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo.
Tình yêu bao giờ cũng mới. Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó. Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin.
Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn. Sáng nay chép bài một tí. Cũng vì thế mà anh đâm lười đọc truyện.