Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân. Mẹ: Độ này con có ngủ được không? Tôi: Im lặng. Nhưng mà chắc là ra được thôi.
Tiếng còi xe ngoài đường vẫn ngân đều. Mà người lấy thì chưa chắc người đã trả. Tí nữa thì bạn bảo không và rơi vào cuộc tranh luận chắc chắn thua.
Điểm Toán tôi không rõ thực chất thế nào, bài hôm đó tôi làm không tốt. Mẹ xem xong bảo: Đây là trang hài hước à? Đôi lần tôi nửa đùa nửa thật: Con đứng trong 5 nhà thơ Việt Nam hay nhất. Tôi cũng tưởng mình đùa.
Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống. Anh bạn bên trái bảo khán đài A bao giờ cũng buồn hơn các khán đài khác. Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không.
Chiều cháu mới về, em bảo cháu nằm sấp xuống, hỏi tại sao đi đâu không xin phép. Y học bó tay… Mọi người cười thích thú. Để xem lực lượng công an nhân dân đối xử với quần chúng thế nào.
Bạn sẽ không hề muốn cố lao động, đặc biệt là viết, khi nó chẳng có giá trị gì. Khoảng giữa bồn hoa và bà già thùng rác là vỉa hè. Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã.
Mấy hôm, ngủ đến 3 giờ chiều, đêm thì thức trắng. Dù có thể nói chúng tôi yêu thương nhau. Cảm nhận được khi nào cát sắp đầy khoang ác thì làm gì đó để xoay ngược lại.
Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra. Ông sợ những tiếng rơi uất hận ấy sẽ làm vỡ giấc dịu êm hiếm hoi của vợ. Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết.
Vụ 11 tháng 9, vụ cháy ITC không làm tôi kinh ngạc. Nhưng không được đâu, khi mẹ vẫn thuộc về phe họ. Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung.
Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị. Hơi buồn cười, bị hại cần sự tha thứ của bị cáo. Trước đây, nếu bạn đột ngột bỏ đi thì mọi người sẽ lại huy động lực lượng tìm cho bằng được, rồi chắc sẽ họp gia đình và tổng phê bình.