Nó chỉ có một con đường để giữ gìn những nét đẹp nguồn cội hiện sinh (luôn luôn biến chuyển) là giết những thứ mạo danh đạo đức giết nó. Khi càng ngày mong muốn tranh đấu cho hạnh phúc càng có vẻ nguội lạnh đi. Nắng lên, nóng, bạn cởi áo len ra.
Ông anh cứ kéo cửa vào, mãi không mở được, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Lúc tôi khóc, mẹ khóc. Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới.
Tua nhanh thôi, mệt rồi. Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời. Nhưng càng lớn, tôi càng dốt.
18 tuổi là được tự do. Đến nơi, mẹ tôi xin lỗi ông ta. Bác trai bảo: Cháu nó vừa mời rồi.
Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố. Như tôi bắt một con Dã Tràng ở bờ biển Việt Nam thả sang một bờ biển khác ở Châu Phi. Nhưng cơ thể tàn tạ không cho phép bạn thực hiện những cú xoay mình uyển chuyển hay bứt phá như trước kia.
có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại… Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi. Cái bút này vỏ kín như bưng.
Mấy năm trước đã nghĩ có lẽ những cái không ra được khỏi đầu làm mình đau. Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi. Dí cái mũi ươn ướt vào bắp tay tôi.
Bạn cảm thấy tiếc nếu mất chúng hoặc để chúng phải chờ đợi (cũng như phải chờ đợi làm việc khác trước khi giải thoát những xung động của giai đoạn này trong tâm hồn). Thấy những tờ giấy rách thòi ra khỏi cuốn sách vừa xé và vừa gấp lại. Reng! Reng! Reng! Cha bố cái chuông đồng hồ! Đấy, trí tưởng tượng mới mẻ của một cậu bé mới lớn có thể khiến cậu ta hớn hở âm ỉ cả ngày.
Tôi biết là tôi rất khỏe. Muốn sớm đến chiều để chạy ra các sân bóng. Có thể nói hắn là kẻ không bao giờ có khả năng thấu suốt nhưng cần một lí do thuyết phục hơn.
Mà tôi đã làm gì có những cái đó. Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm. Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày.