Mấy con hổ cũng thế. Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu. Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn.
Những suy nghĩ đêm qua khá rành mạch. Hôm trước, chị cả con bác bảo tôi: Hôm qua, em làm mẹ khóc đấy. Có người nhìn bà già, nhăn mặt, bĩu môi.
Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục. Nếu không thông minh thì nên chọn nghề khác, đừng cố mổ xẻ tài năng bằng thứ dao tri thức gỉ cùn. Bởi vì sự cập nhật ấy sẽ đem lại hiệu quả, rút ngắn những vất vả do sự rườm rà.
Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội. Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần. Chả thằng nào là không biết quay cả.
Cũng có thể gọi là sáng hôm sau. Mấy hôm, ngủ đến 3 giờ chiều, đêm thì thức trắng. Nhưng không hướng tới nó thì tôi lại thấy mình hèn hạ.
Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi. Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên. Hồn nhiên đến đáng sợ.
Hơn nữa, còn một hoặc nhiều lí do khác, ngoài việc ngại đến nơi mới mà dường đã cũ trong tiềm thức. Suốt trận, bạn ngồi im trong sự cuồng nhiệt của cả vạn cổ động viên xung quanh. Mình không khổ nhưng người ta lại khổ.
Những suy nghĩ đêm qua khá rành mạch. Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi. Với khả năng phân tích cũng như những luồng suy nghĩ sâu sắc, ông ta có thể bắt vở được những giấc mơ của mình.
Và bỗng khao khát nó sáng lên nhiều nữa. Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại. Bạn lại dựng lên một cảnh ngắn: Bạn bị hút vào chiếc giường trắng không tinh, tay chằng chịt ống iếc dây nhợ.
Nhưng bạn muốn về ngay. Trước đó, nó có làm một cái hoạt động gì đó ở trường. Nàng nằm nhớ người yêu cũ.