Ăn không được, ngủ không được. Nói rộng ra, thì con người hoạt động trong một khu vực hẹp hòi quá, so với khả năng thênh thang của họ. Một cuốn sách trứ danh khác, nghiên cứu về lo lắng là cuốn "Loài người tự hại mình" của bác sĩ Karl Menninget ở dưỡng đường Mayo, trị bệnh thần kinh.
! "Trời! Lúc đó tôi mới sợ làm sao! Tôi run lên. Từ đó tôi thấy chỉ sống từng ngày một thì đời sống không khó khăn gì cả. Tôi đòi thịt bò chiên đàng hoàng, ông ạ.
"Có chứ, tôi thường có thói quen đó. Nhiều độc giả đồng ý với tôi là cuốn đó hay hơn Đắc nhân tâm, và ngay từ chương đầu đã trút được một phần nỗi lo rồi, cho nên chép nhan đề chương đó "Đắc nhất nhật quá nhất nhật" để trước mặt, trên bàn viết. Mà trong khi làm việc bằng tinh thần, cần gì phải bắt tinh thần và bắp thịt căng thẳng một cách vô ích như thế? Josselyn nói: "Theo tôi, hầu hết chúng ta cứ tin rằng một công việc khó khăn, muốn làm cho cẩn thận, phải gắng sức mới được.
Thình lình tôi nẩy ra cái ý nên làm như mình thích công việc, dù thiệt tâm mình ghét nó. Võ trang! Chiến đấu! Chỉ hai chữ ấy là đủ rồi. Mình lo về chuyện gì vậy? Áp dụng luật trung bình xem việc đó có thể xảy ra được không đã!".
Kinh nghiệm đó đã giúp ông hiểu rõ đời sống người Pháp. Nhưng ít khi tôi thấy bà mỉm cười lắm. Ông kể chuyện một kế toán viên mà ông biết.
Quy tắc 6: Nhớ rằng không có người nào chết vì thiếu ngủ hết. Sau khi thầm giải quyết như thế, tôi đã bắt đầu thấy dễ chịu hơn. vì theo luật trung bình, ít khi xảy ra tai hoạ cho những món đó lắm.
Đó là một chân lý căn bản khả dĩ thay đổi nhiệm mầu cuộc sống của ta được. Tôi hỏi bà Kettering trong mấy năm ấy bà có lo buồn không. Tôi xin kể bạn nghe chuyện một người mà tôi nhận có thiên tài về phương diện tu thân: Ông H.
Phải, đời chỉ đòi hỏi ta có bấy nhiêu thôi. Sáng dậy tôi có quyết: "Nắm lấy ngày hôm nay" để tận hưởng 24 giờ đó không? Áp lực của mạch máu tăng lên.
Tôi thuộc lời ấy như lời Thánh kinh và theo đúng như vậy. ) Qui tắc đắc nhân tâm gồm trong câu "kỉ sở bất dục vật thi ư nhân", mà tất cả triết gia thời thượng cổ từ Thích Ca, Khổng Tử, Ki Tô. Ông giảng thêm: "Như vậy, nếu mất sự vui vẻ mà muốn chuộc lại thì cách chắc chắn nhất có thể làm được là tỏ ra một thái độ vui vẻ, và hành động, nói năng như là sự vui vẻ đã tới rồi".
Mà ví dụ người đó có nghĩ như vậy, thì xét cho cùng, cũng không điên rồ hơn những kẻ bứt rứt khổ sở vì lẽ không đi ngược được thời gian để thay đổi một việc mới xảy ra chừng 180 giây đồng hồ. Tất nhiên, người ta có thể quá lo lắng về chứng đó, rồi sinh lực mỗi ngày một suy kém đi, khiến cho vi trùng được dịp huỷ hoại cơ thể. 835 đứa trẻ chết, còn những lần khác chỏ có 200 hoặc 300 đứa.