Những thằng bạn thân thì đã chuyển đi từ cấp II. Và vừa nghe tiếng con chuột lang gặm củ cà rốt rột rột. Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng.
Ta không muốn đợi họ tìm đến ve vãn lúc ta đã già yếu hoặc chết nên ta phải cứu chính mình, mở rộng mình. À, thì ra… Tiếng reo ngô nghê trước hai con chó của thằng em tôi làm tôi giật mình. - Ta đôi lúc cũng cố tìm hứng thú và cũng thấy đây một chút kia một chút.
Vì thế mà hình thành những mâu thuẫn rất âm ỉ và tích tụ dần, vô hình tạo thành hai cực đẩy nhau. Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng. Không chung chung như những nhà mị dân.
Không nhiều thiên tài muốn kể hoặc có khả năng kể về mình. Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt). Đời sống cần những đột biến.
Và trong những khoang tàu kia đang diễn ra những gì? Chắc là có một chủ tàu đang chửi kẻ yếm thế: Mày ngu như lợn. Các chú bảo: Mày còn đứng đấy làm gì?. Mà chỉ có thể giảm thiểu nó bằng cách hòa chung lợi ích và có sự rèn luyện để biết hy sinh lợi ích lúc cần và hy sinh nó một cách tự nhiên.
- Thế thì vẫn phải về để mẹ khỏi mong chứ. Có thể họ ngấm ngầm bắt tay nhau để xoay thế giới theo quỹ đạo họ muốn. Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra.
Nhiễm thói ấy mất rồi. Bây giờ, đầu óc không đủ năng lượng để phân tích rõ ràng, tạm gộp nghệ thuật và sáng tạo là một vậy. Nơi chúng không thèm đớp miếng mồi ẩn dụ nhạt hoét.
Thi thoảng đáp lời vài nhân vật quen sơ sơ. Có đứa trẻ vừa mút kem vừa sán lại gần tò mò xem bà già bới rác. Trời, thế này thì chỉ khổ cho độc giả.
Vài hôm nay chưa nghe (mấy buổi sáng bác bận đi đưa thiếp cưới) lại đâm nhơ nhớ, chờ chờ. Có lẽ chỉ viết đến đây thôi. Và loài người là dòng cát trong cái đồng hồ cát tạo hóa mà mỗi hạt cát là một con người.
Bác gọi điện giục xuống rồi đấy. Ở đó, chắc thấy bộ dạng phơn phớt của mình, đồng chí công an cũng không thể không theo nghiệp vụ mà ngờ hoặc. Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này.