Thiếp đi với bàn tay nàng run rẩy trên ngực… Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên. Đều muốn mở mang, muốn tìm đến cái chân-thiện-mỹ hiểu theo nghĩa khoáng đạt.
Tôi đốt chút, chả hả hê gì. Đã đi một số cây số. Bác nói thế thôi nhưng bác hạnh phúc vì bán được hàng.
Vùng dậy, trợn trừng, bạn hát: Còn cái ác thường không trải qua cái thiện, thường ngộ nhận là trải qua nhưng không hề. Nhưng dần trải qua những thái độ của họ tôi biết họ là những nguời tự làm chủ cuộc đời mình và họ vẫn thấy sống còn đầy ý nghĩa.
Đôi lúc, bạn có một chọn lựa khác. Ngoài cửa là một giàn gấc xanh trên đầu một cái sân lát gạch khá dài. Hắn có thể tự tạo sự bình thản bằng cách đó.
Người đọc qua một số nét phác như vậy có thể hình dung ra một không gian, thời gian hay trạng thái khác cái mà người viết đã trải qua. Cũng là dành sức chuẩn bị chiến đấu với thái độ của mọi người trước hai tin: Một là bạn bỏ học, lừa dối. Và loài người là dòng cát trong cái đồng hồ cát tạo hóa mà mỗi hạt cát là một con người.
Tôi biết, chỉ vì tôi trông ngứa mắt. Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào? Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá.
5 phút, 10 phút, 15 phút… Tôi cứ nghĩ miên man… Và khi anh làm việc quá sức, em sẽ để con tè vào người anh. Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu.
Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng. Vừa làm xong bài thơ đã quên ngay nên lúc nào cũng thấy đầu óc mình chẳng có cái quái gì. Dư luận thì ác nhiều hơn thiện.
Những cái tát của cát. Dù tôi rất ghét những người ích kỷ và khe khắt. Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì.
Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn. Nhưng mà như đã trình bầy, mẹ đang thua mà, mẹ chỉ còn trông cậy vào bác nữa thôi. Cái từ nhân loại đẹp thế mà hay gây phản cảm.