Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông. Nhưng trong gia đình, cũng như trong xã hội, bạn không có quyền trong tay, mà lại càng không thể dùng bạo lực lật đổ. Bình thường thì bạn cũng không viết dài thế này đâu, chỉ viết một vài bài thơ và viết theo hàng ngang.
Nếu họ hỗ trợ tốt cho nhau về vật chất và tinh thần, đời sống sẽ trở nên phong phú, hạnh phúc và phát triển đến tầm cao. Có tiếng bác gái ở giường bên trở mình, có lẽ vì bị đánh thức. Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ.
Con nó thì sinh ra trong đó. Nhất là một khuôn mặt cũ. Nhưng mẹ tôi ngồi đó, đưa khăn mùi xoa cho tôi.
Ngoan ngoãn như một chú thỏ. Nhất là một khuôn mặt cũ. Và nếu gia đình không nhận thấy cần chia sẻ những gánh nặng và lo âu bằng cách để bạn sống và lựa chọn học hỏi cái phù hợp với mình thì bạn sẽ ra đi.
Nhiều lúc nó làm bạn cứng nhắc, định kiến với bản thân và xung quanh. Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn. Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn.
Vả lại, Lâm Nhi vào chuồng từ hồi còn bé tí. Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết. Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu.
Anh ta cố gượng một nụ cười trên môi như trận mưa cuối tưới lên những hạt khát. Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được. Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi.
Chừng nào tôi chưa cùng chia sẻ với họ những nhọc nhằn và họ cũng không đồng cảm dù chỉ phần nào nỗi ê chề của tôi. Người ta không thể sống lâu với cái cơ thể vừa trống rỗng vừa trĩu nặng. Có một hôm đá bóng trong mưa xong, ra sân xi măng uống nước, ngẩng lên trời theo tiếng reo của một người.
Họ cũng cần lòng hy sinh của bác lắm. Bố cười: Chen lấn như thế, có mà đi. Đáng nhẽ phải là thiên tài ở khía cạnh sở trường của riêng mình cả rồi, để cho nhau hạnh phúc và vươn đến những tầm cao hơn thế.
Tôi phải tiếp tục đi với thân xác không được cái đầu dành thời gian chăm nom. Vì những cơ hội mới có thể coi là may mắn này, và sắp viết xong nên lòng chắc thoải mái hơn chút ít. - Xin ông bớt mỉa mai cho.