Hiện sinh hết thì còn gì là người. Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa. Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại.
Và ông vội ngoảnh đi. Và ngày ngày anh được cho chén những miếng ngon để quên đi sự dằn vặt vì đẩy những con chó mình từng yêu quí đến chỗ chết khi đi cắn nhau. Nhưng ông cụ thì vẫn muốn sống.
Có thể tột cùng tuyệt vọng (31. Anh chỉ đọc chứ có phải người làm nghiên cứu đâu. Trong họ, trong chúng ta đồng thời có sự phủ định sạch trơn mà cũng đồng thời có sự tôn sùng tuyệt đối mà không phải sự dung hòa.
Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm. Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình. Tôi đã bắt đầu chán việc chữ nghĩa và tôi có thể làm việc khác.
Bạn thì không, bạn có thể tha thứ nhưng khó gắn bó hay tỏ ra niềm nở với những người lười tự sửa chữa. Xôi em để trong lồng bàn. Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé.
Còn một ngày nữa mới tới hạn. Lại còn hăng nữa chứ. Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo.
Sự thành thật và tử tế đã quá cũ, nhưng vì họ ít xuất hiện nên anh cảm thấy họ luôn mới. Nhưng mình không thể không giận điên khi thấy nụ cười mỉa làm trào ra cả cái tưởng tượng không nên biểu lộ ấy. Mẹ cầm bút, viết mỗi một lần hai chữ đó.
Từ chỗ cô ta đến chỗ này đã vài cây số rồi. Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về. Hãy để bác nói, đôi khi nói là một cách giải toả tốt.
Sáng nay, vừa ăn mỳ bạn vừa xoa xoa cái ngực ran rát. Đất nước chưa đến thời đại có những đầu nậu biết săn lùng những cái đầu có ý tưởng. Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì.
Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa. Người gác sở thú hỏi: vào trường hợp của cô, cô có ra vì mấy hạt lạc không. Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá.