Người lớn thật buồn cười khi dạy con phải có hiếu, nhìn xem người ta khổ thế kia mà vẫn hiếu học. Dải đường chính phía ngoài lắp đèn thưa thớt, âm u, bụi mù. Thậm chí, dựa trên một số phân tích lúc mơ, bạn còn biết là mình đang mơ.
Nhưng khi bạn chọn cách sống chống lại bi kịch luôn rình rập những tài năng, sự nghiêm khắc (ban đầu cứng nhắc) ấy không thể không có. Một con người có thể coi là cư dân cơ bản trong xã hội lí tưởng. Nhà văn nhắm mắt lại.
Giọt nước mắt như trộn lẫn ánh sáng, thương đau, hạnh phúc. Trú ngụ trong ấy là đàn cò. Cho đến bây giờ vẫn thế, họ vẫn luôn chứng kiến tôi nằm ườn, viết lách, gõ, và đi đá bóng.
Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này. Không chung chung như những nhà mị dân. Nó phiêu lưu trên khuôn mặt nàng và sẽ sàng dừng lại ngay trên bờ môi.
Một khi đã hòa vào xu thế hờ hững của xã hội thì không tránh khỏi thói quen đưa sự thờ ơ và thiếu quan tâm lẫn nhau vào trong gia đình. - Ông cụ bảo chỉ có ngài mới hiểu được ông cụ. Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi.
Trong xã hội này, khi nhiều mộng ước đã tắt, những người nhạy cảm khó sống. Từ giờ bác gái sẽ khó nói chuyện bạn bỏ học trước mặt bác trai đây. Cá nhân bạn dần dần hiểu ra điều đó.
Và sự vô tư của họ là sự vô tư của những con lợn. chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy Tự do hay không là ở mình.
Tôi lại dẫn ông anh đi. Gần cuối buổi, đang bê chai thì có một người đàn bà chưa già ngồi ăn ở bàn bên trái gọi giật lại: Mày ơi, dọn chỗ bát này đi. Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được.
Không lại phản tự nhiên quá. Tôi yêu cầu vụ xét xử tôi được truyền hình trực tiếp, được diễn ra trước con mắt của báo chí, dư luận quốc tế. Và đây là lần thứ hai tôi khóc.
Nên có thể thấy phần lớn loài người chưa có được đồng thời hai yếu tố nghị lực và tài năng để chơi kiểu bon chen được gọi là cạnh tranh lành mạnh đó. Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi. Ê này tôi, cười ít thôi chứ.