Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn… Mặc cảm với việc làm thơ của mình, mặc cảm với danh hiệu thiên tài… Đó là cái trạng thái ban đầu khi bạn lột xác. Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường.
Đây là một sự tham lam. Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái. Phải vượt qua các giới hạn chứ! Ờ, vượt, nhưng dồn sức cho cái này thì làm sao vượt được cái kia.
Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe. Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống. Nhưng nhiều năm qua, tôi không có điều đó với phụ nữ.
Lại đánh một canh bạc nữa. Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ. Sợ những người phụ nữ gần gũi mình sẽ yêu mình, sợ yêu mình họ sẽ sớm thấy khổ nếu họ không có một bản lĩnh cao cả.
Cuộc đấu tranh mà một bên là những người ban phát, phán xét. Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi. Bác ta không tin đâu.
Vừa đỡ mệt sau căng thẳng, vừa đem lại cảm giác tự nhiên, hoà đồng. Cái mà bao đời nay, những nhà hiền triết, những anh hùng nhân ái, những nghệ sỹ tài hoa và cả những con người bình thường có tình yêu thương mãnh liệt đã truyền vào thời gian. Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua.
Cá nhân bạn dần dần hiểu ra điều đó. Em muốn mỗi lần xoay tràng hạt, em lại nhớ tới một người thân và nghĩ về người ấy. Mướt mồ hôi để quên đi niềm trơ cứng ở xó lớp.
Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười. Uống là cháu nôn ra đấy ạ. Cái đó phải tự do chứ ạ.
Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ. Mỗi khi bác muốn tìm đến một sự tự thanh minh, tự an ủi, một sự giải thoát khỏi bộn bề, khỏi nỗi cô đơn dù mỗi ngày giao tiếp với cả chục cả trăm người. Tôi ủng hộ mà tôi lại ngồi co chân trên xe máy dưới lòng đường? Muốn lên vỉa hè ngồi cho yên tâm lắm chứ.
Này, mày bê cái kia cho chú. Được một thời gian lại lẻn sang quán nước cạnh nhà hút. Tôi có vấn đề về xoang, mũi hơi khó thở, ăn nóng, ăn cay là chảy nước.