Bố thì có phương pháp khuya rồi còn để đèn, vào nhắc không được, bố tắt luôn áptômát. Thế giới đầy rẫy những hận thù. Tùy theo tâm tính người mà cát thường dồn về bên thiện hay về bên ác.
Nếu quả vậy thì sự ra đi của bạn há chẳng phải là một giải pháp tốt cho cả hai bên khi không tài nào dung hòa được. Vào ngủ tiếp đi con. Trong lúc tập, gặp một người quen nữa.
Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất. Với sự tàn tạ, còn cách nào khác đây ngoài viết. À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm.
Chả nên tham lam làm một tiểu thuyết làm gì, vừa mệt vừa không thích nhiều hơn là thích. Nhưng những ám ảnh về đời sống khiến bản thân ta đòi hỏi mình sống như một anh hùng. Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này.
Bác gái: Bác là bác lo lắm, gọi điện khắp nơi không thấy con. Và ta chỉ là những họa tiết trang trí cho bức tranh vĩ đại mà hắn vẽ ra. Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ.
Điểm Anh thấp hơn thực lực. Cả món tinh thần cũng thế. Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân.
Không gì tự nhiên mất đi. Và biết rằng mình biết ít thế nào. Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không.
Việt Nam chơi trận này hay và nhanh hơn trận với Thái. Tuổi phát dục đâm không bình thường… Vì chúng ta đều ngoáy mũi.
Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi. Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực. Tẹo rồi biết trình báo thế nào đây?
Bật dậy ngay là tỉnh thôi. Các em nhỏ nếu lỡ đọc thì không nên tự hào vì mình biết ngoáy mũi như tôi. Bởi vì những sự tiêu cực, những sự trái ngang, hèn hạ và phản bội không làm tôi ngỡ ngàng.