Xnx Vn

Em người yêu của tôi thật tuyệt vời

  • #1
  • #2
  • #3
  • Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì. Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì. Từ đó mẹ có nhiều biểu hiện dịu hiền hơn.

    Mỗi khi bọt sóng hắt vào mặt, nàng lại tinh nghịch dụi đầu vào gáy ta, rót vào tai ta tiếng cười khúc khích và cắn mớm vào vai ta. Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi. Ngồi bên trái tôi là một người khá điềm tĩnh, ít reo hò.

    Có người quay lưng lại ngắm hoa. Và bản thân họ phải tự thoát ra. Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy.

    Nhà văn vội áp trán vào miệng nàng. Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ. Ra trường bác khao to.

    Bạn trân trọng nhất những người bào chữa cho người khác trước khi phán xét, và đối xử ngược lại với bản thân. Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật. Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy.

    Để họ thấy bị bao trùm và phải nỗ lực để xé cái màng nhầy ấy ra. Chẳng qua là vì hôm nay có một chuyện mà bạn thấy khá thú vị và tin là nó hay nếu bạn muốn viết nó ra. Tôi vừa tắm xong, đội một chiếc mũ lưỡi trai, xuống ngồi bàn uống nước.

    Bảo: Chị xem, có thế mà không viết được thì còn thi thố gì. Bàn tay kia cũng không phải của nàng. Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ.

    Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường. Khi mà tôi lạc loài. Hiện sinh tách xã hội thành những cá nhân đơn lẻ, rời rạc và luôn phải chống chọi toàn bộ phần còn lại.

    Dù gần đây, mỗi tuần tôi chỉ đến giảng đường một hai buổi nhưng cứ ngồi vô nghĩa với những cơn đau thể xác ở đó không khác một trò hành xác. Vì vậy, nhà văn thường ngăn vợ lại bằng cử chỉ âu yếm ấy. Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết.

    Tôi làm trong năm phút. Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có thời gian mở tủ đọc lại. Ví dụ như viết hay là sáng tạo, gõ nó ra là công việc đời sống bình thường, trong lúc gõ lại nghĩ ra cái mới, gõ luôn, lại là sáng tạo, không ai gõ hộ được.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap