Họ biểu anh Haney: "Chúng tôi phải cho ông hay, nếu ông đi du lịch như vậy người ta sẽ phải quẳng thây ông xuống biển đa!" Nhưng tôi rất quantâm tới sự ích lợi của tôn giáo, cũng như quan tâm tới sự ích lợi của điện, nước vậy. Chúng ta đều lo đến chuyện riêng của chúng ta, có thì giờ đâu để phí vào chuyện gia đình Tolstoi.
Vậy mà ngay trong năm đầu, ông đã thâu được 5. Trước kia cô thường cằn nhằn về công việc, nhưng sau cô thôi hẳn. Xem đấy bạn thấy rằng Chúa Giê Su, khi dạy "ta hãy yêu kẻ thù của ta", không những đã vạch ra cho những kẻ theo đạo Ngài một con đường tinh thần, đồng thời lại đã dạy họ một bài học về cách giữ gìn sức khõe mà khoa học trong thế kỳ hai mươi này cũng phải công nhận là đúng.
Tôi cho rằng tôi dự một phần trong công việc tăng hạnh phúc của người khác lên một chút. Như vậy là nỗi khó khăn của chúng tôi gần giải quyết được. Howell, nay đã quá cố, nói với tôi rằng khi còn là một viên giám đốc trong uỷ ban U.
Nhưng bài nhạc tiếp tục, kế đó có ai lên tiếng ca một điệu cổ: Tôi chắc họ cũng chẳng bao giờ nghĩ tới sự ấy. Hơn nữa tôi lại còn làm nhiều việc khuyến khích kẻ khác, thành thử đời tôi được đầy đủ.
Đây là hai trang đó: Có một người con gái của chú tài xế đã phải trả giá rất đắt để được bài học ấy. Đô đốc Byrd cũng nhận thấy điều đó trong những đêm ở Nam Cực lạnh buốt xương và tối như âm phủ.
Ông nói: Nghe lời ấy tôi hiểu ra ngay nên tự hỏi rồi tự đáp những câu này: Lòng nhớ ơn là một đức phải được bồ dưỡng; vậy ta phải luyện tập cho con cái ta cái đức đó thì chúng mới có được. Số mệnh chỉ cho bạn một trái chanh còm, bạn hãy tìm cách làm thành một ly nước giải khát.
Ở đây trường học nghèo, đường xấu; tôi thấy cô đơn, thất vọng đến nỗi có lần muốn tự tử, cho rằng không sao thành công được hết. Có một ngạn ngữ nói rằng một người mà bị kẻ khác phạm tới cách nào cũng không nổi nóng được, thì là người ngu. Quan niệm giáo dục của y sai bét".
Gặp việc khó khăn, viết ngay bốn câu hỏi sau này rồi giải quyết: Các vị bác sĩ ngạc nhiên vô cùng. Tôi nhớ cứ những buổi tối có điều buồn bực, tôi về nhà, lại gắt gỏng vô cớ rồi gây sự với nhà tôi.
Bệnh ấy do nghi ngờ, do dự, sợ sệt quá mà sinh ra. Chắc là hoàn cảnh tự nó không thể làm cho ta sung sướng hay đau khổ. Mà dù có đâm xuống hố nữa thì theo luật trung bình chúng ta cũng không bị thương".
Tôi hỏi cháu, cháu khóc. Ông ta lượm hằng triệu bạc mà chết, chết hồi có 61 tuổi. Tôi nhận định những nét đặc biệt của tôi.