Tôi nhấc máy lên và nghe thấy tiếng lách cách nhịp nhàng cùng giọng nói của một chàng trai trẻ: Xin chào anh Larry, câu lạc bộ Rotary đây. Nếu không bạn sẽ bị lạc lõng đấy. Tôi sẽ ra sao? Ra ga kiếm một vé tàu quay trở lại Brooklyn chớ còn phải hỏi!
Ông không làm nghiêm trọng hóa những vấn đề vốn đã phức tạp. Những lời lẽ này tuy mềm mỏng nhưng sâu sắc và có sức thuyết phục mạnh trong tòa án. Có thể anh chàng đã căng thẳng về buổi trò chuyện này nên uống vài ly rượu lấy nhuệ khí đây mà.
Ted cũng có những đức tính như Truman: thẳng thắn, sôi nổi và quyết đoán. Larry, một cuộc gọi khẩn ở đường dây số một. Tốt lắm! Kể từ bây giờ đây là tên của anh.
Không ai gọi Harry Truman là một nhà hùng biện vĩ đại cả. Cái chính là nó sẽ giúp bạn nói một cách tự tin và hiệu quả. Tối đó chúng tôi buộc phải kéo dài chương trình thêm 15 phút nữa.
Chúng tôi chỉ có những chiếc ghế phối cảnh với một tấm bản đồ treo trên tường. Đài phát thanh ở Miami, chuông điện thoại reo . Một nguyên tắc cơ bản khi nói chuyện với những thành viên trong gia quyến người mất là: Lựa lời mà nói.
Nếu nói mà không biết rằng mình đang nói cái gì, không biết rằng mình sẽ lèo lái vấn đề này đi đến đâu thì nguy hiểm vô cùng! Tôi đoan chắc bài diễn văn đó sẽ toàn những tiếng ậm ừ, ấp a ấp úng, và rất dễ bị lạc đề. Những đồng nghiệp sẽ nghĩ gì? Họ không thể đánh giá cao bạn được. Một dòng ký ức về người cha thân yêu như dòng thác trào về.
Cái ghế của tôi cũng như của các vị khách mời đều được làm bởi các nhà thiết kế chuyên nghiệp hợp tác với CNN. Câu trả lời của Quayle lập tức khiến tất cả chúng tôi… dựng đứng cả lên! Trời ạ, đây là một người trợ lực đầy bảo thủ của tổng thống Bush, một phát ngôn của đảng Cộng Hòa vốn dĩ rất dị ứng với vấn đề xã hội này, và dĩ nhiên là luôn luôn phản đối! Thế mà ông ấy nói sẽ đồng ý nếu con gái cưng muốn đi phá thai!? Nhưng ngược lại, nếu người ấy tỏ vẻ cũng muốn tán gẫu với bạn thì bạn sẽ nói về những việc gì?
Nên nhớ sự cởi mở và lòng nhiệt tình giống như một con đường hai chiều. Hãy nghĩ rằng họ cũng như bạn, và có điểm tương đồng với bạn, nên việc kiếm một đề tài để nói thì không khó chút nào! Việc tương tự xảy ra khi Ross Perot quá bộ đến chương trình của tôi vào ngày 20/02/1992.
Điệu bộ và cử chỉ thì dứt khoát và ấn tượng. Và dùng hay không dùng là quyền của bạn. Cô ấy cần phân tích, nhận xét, phản hồi lại ý kiến của họ một cách sâu sắc và khoa học.
Cả một câu lạc bộ chật cứng người. Đừng chỉ chú trọng đến bằng cấp. Nếu bạn nói từ hồi còn bé xíu đã là một fan của họ thì có thể họ sẽ nhăn mặt ngay.