"Xin ông Edward Vermylen chú ý. Nhưng tôi dằn lòng xuống. Anh thợ đó phải trông nom cho một loạt máy vừa sắp vừa đúc chữ và nhiều máy khác nữa, sao cho những máy đó chạy đêm và ngày mà không hư hỏng, khỏi ngưng lại.
Ông biết rằng sự thất bại đó sẽ làm cho quân phương Nam do ông chỉ huy không sao thắng được quân phương Bắc nữa và sẽ phải hoàn toàn tan nát. Tới bây giờ tôi chưa từng bị nhốt khám Sing Sing và không biết bọn tội nhân nghĩ sao. Lúc lâm chung, bà thú với con gái bà rằng: "Chính má đã làm cho ba các con chết".
Người ta cho rằng tánh hạnh bà như vậy; bởi vì bà mắc bệnh thần kinh. Nó còn ba lần đúng hơn nữa, khi bạn trực tiếp nói chuyện với người khác. Xin ông tính lại, sửa lại thiệt cẩn thận, như ông là hội trưởng công ty chúng tôi vậy.
Ông Giám đốc tờ báo Collier'S nói: "Muốn cho độc giả thích những truyện ngắn của bạn thì bạn phải yêu độc giả đã, phải chú ý tới họ". Một văn sĩ đã nói: "Nhiều người mời lương y tới chỉ để kể lể tâm sự thôi". Kiếm một tật xấu của người dễ hơn là tìm cái hay của họ.
"Tôi", "Tôi", "Tôi". Nếu tôi không biết cách kiếm những thị hiếu và những cái ông ấy mê nhất thì bây giờ chắc vẫn còn phải năn nỉ ông ấy mua giúp cho nữa". Chính bà cũng biết vậy nữa.
Đây, bức thư mầu nhiệm đó đây. Lần sau trở lại nghe ông ta tiếp tục cuộc diễn thuyết giông tố của ông. Sao đối với bạn trăm năm của bạn, bạn không biết vì nể như vậy? Lần sau, nếu món gà chiên vừa ăn, bạn nên nói cho bà nhà hay, cho bà biết rằng bạn biết thưởng thức món bà làm; bạn nên tỏ ra rằng "món bạn ăn đó không phải là cỏ khô", và luôn tiện bạn đừng nên tiếc lời, mà nên thêm cho bà biết là bà rất cần cho hạnh phúc của bạn.
Xin bạn nhớ kỹ rằng trên địa cầu này ai cũng có tính đó hết. Trong khi cậu học trò đọc bài ngụ ngôn đó tại một nơi rất xa làng cậu ở, thì tại tỉnh Boston mà hồi đó tôi không có hy vọng gì đi tới được, xảy ra một chuyện chứng minh chân lý dạy trong bài ấy. Không phải tranh biện mà làm cho người ta tin được.
Nghe ông giảng giải, tôi nhận thấy ông kiên tâm và công bằng lắm. Mỗi nhà bán da đều có người thay mặt mang mẫu hàng lại. Gặp mặt ông, tôi liền xin ông cho coi vật quý đó.
Vì tôi thấy ông có những đức tính đó, cho nên tôi mới dám xin ông giúp cho tôi một việc là cậy ông sửa lại đơn hàng. Cha mẹ hỏi nhau: "Làm sao cho nó thèm ăn sáng được?". Bạn có thể dùng thuật đó mỗi ngày.
Và bây giờ chính những nhà đại tư bản ở Wall Street đều lại nhờ ông chỉ bảo. mà dùng những chữ mềm mỏng hơn như "tôi thấy", "tôi tưởng tượng", "tôi hiểu rằng", "có lẽ rằng". Khi chúng tôi cậy ông đi Nữu Ước, nhiệm vụ không phải dễ mà ông đã thành công được một cách đáng khen; hãng lấy làm vinh dự lắm.