Ta hấp dẫn cái gì giống ta chứ không hấp dẫn cái gì ta cần. Từ ngày ấy, mỗi lần gặp một vấn đề tôi lo lắng thì tôi lập tức áp dụng định thức của ông già H. Ấy vậy mà sau này tôi đã kiếm được một phưng pháp kết qủa đúng như thế.
Walt Whitman nói: "Có phải chỉ học khôn được ở những người ngưỡng mộ, kính mến ta và nem nép trước mặt ta không? Hay là ta đã học được nhiều điều nhờ những người ghét bỏ, chống báng ta, tranh nhau với ta? Nhưng nếu bạn nhất định chơi cờ bạc thì phải chơi cho thông minh, nghĩa là phải tính xem phần may nhiều hay phần rủi nhiều. Tôi hoảng không dám chào khách nữa.
Người ta càng chỉ trích, ông lại càng công nhiên tỏ ra không cần. Không những vậy, bà lại còn đem việc về nhà làm thêm đến tận nửa đêm. Ông và những bọn người giúp việc đã quay phim phóng sự về T.
Mà tôn giáo thời nào cũng đem lại cho tín đồ hai kho tàng rất quý: nhẫn nhục và cậy trông". Anh ta mua một quan tài, chở xuống tàu, rồi thương lượng với Công ty để khi chết xác được giữ trong phòng lạnh cho đến lúc tàu về đến bến. Đáng lẽ uyển chuyển trĩu xuống dưới sức nặng thì những cây ấy lại hiên ngang đứng thẳng chóng cự lại, tới nỗi tuyết nặng quá, cành phải gãy, thân phải nứt - rồi tôi phải đốn bỏ hết đi.
Người bạn tôi đã được tực tiếp nói chuyện với một bà đã theo học trong chín năm không nghỉ buổi nào. Ông liền nói: "Lẽ dĩ nhiên, có ai hề thấy xẻ mạt cưa bao giờ! Làm sao mà cưa, xẻ nó được, vì nó đã vụn như cám rồi! Quá khứ cũng vậy. Bạn nên nhớ rằng nhiều người khác cũng lo lắng về tài chính như ta vậy.
Đem công những lúc nó nghĩ trong một ngày, người ta sẽ được một số giờ là mười lăm". Ông lão người Đức đã dại mà tranh luận với các bạn về chính trị. Giáo sư William James khuyên ta "làm bộ như chúng ta can đảm, rồi chúng ta sẽ thấy can đảm, "làm bộ như" chúng ta sung sướng rồi ta sẽ sung sướng.
Khi ta biết được rằng đời sống ở trong hiện tại, ở trong từng ngày một, thì đã trễ quá rồi mà". Nếu tài khéo của tôi vào hạng bình thì trong 5 năm đầu tôi hy vọng kiếm được bao nhiêu? Nếu không thì có lẽ tôi đã vùng vẫy, do dự để rồi đâm quàng đấm xiên dưới xô đẩy của tình thế.
Tôi lo sợ các cô gái cười tôi khi tôi dở nón chào các cô. Bao tử và ruột tôi như quặn lại. Hãy tỏ ra thành thật yêu quí người sống quanh ta.
Dưới đây là lời khuyên ấy mà tôi đã chép vào một bao thư trong khi tôi ngồi chờ được tiếp: Kinh nghiệm, hoàn cảnh, di truyền đã tạo ra sao thì ta phải vậy. Quả là một kỷ lục ít thấy và lạ lùng.
Lẽ cố nhiên, chồng bà chẳng phải là người hoàn toàn. Tôi đi bộ non hai cây số để tới trường học, chỉ có mỗi một lớp. Mở cửa ra, bà Webster thấy một thân hình nhỏ bé, ốm o, "chỉ còn xương với da, không đầy 50 kí lô, trông ghê sợ".