Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo. Những giọt nước mắt bằng gỗ. Tôi chốt trong, không thưa.
Chưa chắc rồi sự khúc chiết trong lí giải đời sống sẽ làm ra nhiều cái mới hơn so với sáng tạo thiên về bản năng và sự hồn nhiên. Đi đâu phải báo để mọi người không phải lo. Một hôm, nhà ấy bị ăn trộm.
Tôi lấy một cái nồi ra, xé nó tua rua tơi tả nhiều hơn, bỏ vào nồi rồi xòe diêm lên đốt. Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực. Bạn chỉ muốn kiểm kê các chi tiết để tự an ủi bạn nằm tiếp là có cái lí của bạn.
Hãy kể cho anh bằng mắt thôi nhé. Nhưng mọi người thì khác. Một số cô bạn cùng lớp cũng thế.
Em sẽ thôi là một sinh linh. Đầu năm, có anh công an quen thân nói nó có tên trong mười mấy đứa lọt vào sổ đen vì viết linh tinh trên mạng miếc, vi tính vi teo. Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác.
Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi. Cái gì cũng trôi tuồn tuột. Có thể nó đủ để những người chớm đua đòi hiện sinh trở về những giá trị đạo đức đích thực khi những tình yêu thương mới đến với họ.
Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông. Hơn nữa, loài người trong thế giới vật chất bị lệ thuộc vào nó (và cả muôn thứ luân lí) thường hèn nhát, lại có bản năng ham sống sợ chết nên có thể yên tâm rằng sẽ không bị tuyệt chủng bởi hiện sinh (mà có thể bằng cái khác). Mà cuộc sống thì không thiếu những điều tươi đẹp để tận hưởng.
Dù ước mơ có vẻ rõ rệt nhất của bạn là làm một cầu thủ bóng đá. Ra trường bác khao to. Làm thế nào để ngừng viết.
Mở tủ ra, thay quần áo. Những con vật, những con người tự tử nhiều quá. Nhưng cây ở đó vẫn cao vút, săn chắc và cổ kính hơn.
Sẽ dừng viết 2 phút để nghĩ ra 2 tiếng trước mình làm gì. Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây. Nó cũng như tình yêu thương.